Sau khi Uông Tư Niên được đưa đi, Đồ Thành có một vài phỏng đoán đối với kẻ bịt mặt kia; gã hoàn toàn có thể dùng phương thức đơn giản nhất để giết Uông Tư Niên nhưng lại nhọc lòng muốn tạo hiện trường giả như thể Uông Tư Niên uống rượu say trượt chân ngã. Điều này chỉ rõ, gã không muốn có người liên kết hai vụ án mạng này với nhau, thêm một điểm nữa, gã rất có khả năng là người trong giới.
Có thể là người trong giới giải trí, có liên quan đến Tống Tiêu Tiêu và Uông Tư Niên, còn có thể so chiêu với hắn mà không ở thế hạ phong, Đồ Thành nhận ra kẻ che mặt này không phải một ngôi sao mà là chỉ đạo võ thuật.
Phạm vi hung thủ đã thu nhỏ lại, Đồ Thành ngồi bên giường bệnh Uông Tư Niên lâm vào trầm tư, không để ý đến đại minh tinh nằm trên giường đã tỉnh lại.
Như là vừa giãy dụa thoát khỏi một cơn ác mộng cực kỳ tàn khốc, Uông Tư Niên còn chưa mở mắt đã níu tay Đồ Thành, cất giọng buồn bã cầu xin: "Đừng đi... Đừng để tôi một mình..."
Đồ Thành không rút tay lại, nhàn nhạt an ủi hắn: "Tôi ở đây, anh an toàn."
Một tiếng "an toàn" này khiến Uông Tư Niên hiếm có khi mà cảm thấy an tâm, những hình ảnh kỳ quái trong mộng dần tiêu tán không dấu vết, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra.
Ánh sáng ban ngày nhẹ nhàng tiến vào mắt, Uông Tư Niên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt càng lạnh nhạt của Đồ Thành thì lại bắt đầu không yên tâm mà siết chặt tay hắn, khẩn trương hỏi: "Vị Cổ cảnh sát kia đâu?"
Đồ Thành nói: "Cậu ta không có chuyện gì, chỉ bị đánh ngất xỉu, đã tỉnh trước anh rồi."
Uông Tư Niên thở phào, nghĩ ngợi một chút lại lo lắng hỏi: "Anh... Anh vẫn đi à?"
Đồ Thành hỏi ngược lại: "Anh hi vọng tôi ở lại sao?"
Miệng Uông Tư Niên so với xương còn cứng hơn, nghiêng cổ, bĩu môi: "Không hi vọng, đi càng sớm càng tốt. Đồ sao chổi, tang môn tinh mà còn đòi bảo vệ tôi, gặp anh là tôi thấy khó chịu..."
Đồ Thành còn thực sự đứng dậy định đi.
"Ấy? Này này!"Cũng là tại nhanh mồm nhanh miệng, không ngờ thực sự chọc người tức giận bỏ đi, Uông Tư Niên nhanh chóng đổi ý, kêu lên, "Ông chủ Đồ, Đồ anh hùng, Đồ đại hiệp, anh đến là để bảo vệ an toàn cho công dân, không thể thấy chết mà không cứu như vậy!"
Đồ Thành đứng thẳng bất động, cũng không quay đầu lại: "Muốn tôi ở lại cũng được, chúng ta cần phải có ba điều quy ước, anh nghe xem có làm được hay không."
Đồ Thành vẫn đứng quay lưng: "An toàn cá nhân của anh là trên hết. Sau này không được đến hộp đêm, không được mở tiệc tại nhà, không cho phép đến những địa phương hỗn loạn ồn ào vào đêm khuya, vì an toàn của chính anh, phải nghe theo lệnh cấm, mọi việc đều nghe theo tôi. Có làm được không?"
Uông Tư Niên thầm tính toán trong lòng, mặc dù không nỡ bỏ qua khoái hoạt hàng đêm sênh ca nhưng vẫn nhịn đau biểu thị đồng ý.
Đồ Thành nói tiếp: "Chuyện thứ hai, vụ án của Tống Tiêu Tiêu đã có manh mối, tôi có lẽ sẽ nhờ anh phối hợp điều tra, nhưng trước khi tôi nói, đừng tiếp tục gây thêm phiền mà hành động theo mấy suy nghĩ kỳ lạ của anh, điều này có làm được không?"
Thêm phiền chỗ nào, rõ ràng là tôi có lòng tốt, Uông Tư Niên không phục "Ừ" một tiếng, nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: "Còn điều thứ ba?"
Đồ Thành trầm ngâm cân nhắc, nhất thời không nghĩ ra, bèn nói khi nào nghĩ được sẽ nói sau.
Nên đồng ý đều đã đồng ý rồi, Uông Tư Niên thấy Đồ Thành vẫn không quay lại, trong lòng bèn thấp thỏm, cẩn thận dò hỏi: "Tôi đồng ý với anh hết rồi, anh cũng thẳng thắn đi, thật sự... thật sự sẽ không đi chứ?"
"Kỳ thực, nếu anh không đồng ý, tôi vẫn phải ở lại," Đồ Thành rốt cục cũng quay lại, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười có chút bỡn cợt, "Anh quá phiền phức, đồng nghiệp của tôi đều không chịu nổi, phần tội này vẫn nên để tôi nhận đi."
Bình thường bị người nói như vậy Uông Tư Niên đã cãi lại, nhưng hôm nay không hiểu sao lại rất vui vẻ, chỉ mở to mắt, bĩu bĩu đôi môi xinh đẹp, sau đó không có nói ra lời vô lễ mà nở một nụ cười đẹp đẽ.
Hắn đưa tay về hướng Đồ Thành, nói từng chữ: "Một lời đã định."
Giống như sau khi ngoắc tay thì chắc chắn phải giữ lời vậy. Đồ Thành thấy buồn cười những vẫn duỗi tay, nắm lấy tay Uông Tư Niên làm thành thế ước định.
Cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, Doãn Bạch được hai y tá đỡ, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Xương cụt của anh ta còn chưa liền đâu, đi hai bước đã thấy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng cứ khăng khăng phải đến thăm Uông Tư Niên.
Còn có vài người bạn thường chơi cùng đi vào sau, Doãn Bạch vừa thấy Uông Tư Niên đã như khóc tang mà gào lên: "Mặt của ông... Cái mặt đáng giá của ông..."
Mặt mũi Uông Tư Niên bây giờ xanh xanh tím tím, xương trán bị nứt đượt dán lại bằng keo y tế. Doãn Bạch nhất thời chỉ chú ý đến những ngoại thương có thể lành trên, đột nhiên nhìn kỹ mắt Uông Tư Niên___ mắt hắn vừa hồng vừa sưng, như là khóc cả một đêm.
Doãn Bạch được y tá đỡ về trước hai bước, cả kinh nói: "Tư Niên, ông khóc đấy à?"
"Tôi khóc cái gì? Tôi đập thằng cháu kia đến răng rơi đầy đất ấy chứ, giờ còn đang thấy hài lòng đây." Uông Tư Niên sợ mất mặt, vội vàng nháy nháy mắt với Đồ Thành, "Không tin thì mấy người hỏi anh ta xem, có phải tôi rất ngầu không?"
Nếu Uông Tư Niên không liều chết quấn lấy kẻ xấu một lúc lâu, thời điểm Đồ Thành chạy tới chỉ sợ hắn đã tắt thở, Đồ Thành gật gù, ăn ngay nói thật: "Rất trâu bò."
Uông Tư Niên không khách khí chút nào mà nhận cái danh mình tự khoác lên này: "Không phải rất trâu bò, là rất rất trâu bò, cũng vì Đồ Thành đến sớm thôi, không thì tôi tự mình cũng bắt được hung thủ rồi."
Nói như thể người khóc lóc đau khổ đêm qua là người khác vậy.
"Trước tiên tôi cong gối đánh vào đũng quần gã, phỏng chừng nửa đời sau của gã đều rối loạn cương dương..."(*)
""Rối loạn cương dương là cái quỷ gì?"
"Người ngốc nên đọc nhiều sách vào, cái này mà cũng không biết à? Chính là, trăng có tỏ mờ tròn khuyết, người có bệnh liệt dương xuất tinh sớm..."(**)
Đồ Thành ở bên lặng yên nhìn, Uông Tư Niên trước mắt khua tay múa chân cười nói vui vẻ, thêm mắm dặm muối miêu tả cảnh tượng mình giải quyết tên hung thủ kia ra sao. Ngoài cửa sổ sắc trời trong vắt, ve kêu chim hót, nắng đầu hạ rực rỡ chiếu rọi khuôn mặt khiến mặt mũi hắn như được phủ một lớp vàng mỏng. Mọi người xung quanh đều bị nhiệt huyết của hắn dọa sợ.
Đồ Thành là một con người nhàm chán, chính hắn cũng biết, đặc biệt là sau khi anh trai Đồ Lãng của hắn qua đời. Là thằng đàn ông đánh nhau ác nhất trong đội ngũ cảnh sát, là người có kỹ năng bật nhất, những thứ đó chỉ là một mặt, nguyên nhân trọng yếu là vì hắn không tiếc đau, sống không có dục vọng.
Hôm ấy, Đồ Thành vẫn nhìn Uông Tư Niên, nhìn một lúc, khóe miệng lại lơ đãng nhẹ cong. Người này rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình một tuổi nhưng lại có tâm tính cách chân thật như đứa nhỏ, gặp qua chuyện bất hạnh nhưng vẫn có thể nhiệt tình như mặt trời, như vậy thật cỡ nào đáng quý.
Uông Tư Niên nằm viện không được mấy ngày đã xuất viện dể đóng phim rồi. Kỳ thực bác sĩ khuyên hắn nên tiếp tục nghỉ ngơi thế nhưng hắn lại biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp. Theo như hắn nói thì, tôi đã không thể hát rồi, giờ mà không lo đóng phim cho tốt thì ai còn nhớ đến tôi?
Động tác đánh nhau trong "Ỷ Thiên Đồ Long" so với lời thoại còn nhiều hơn, Uông Tư Niên vốn muốn nhập đoàn sớm để tập luyện nhưng Đồ Thành lại chủ động đề cập đến việc để hắn trở thành huấn luyện viên cho Uông Tư Niên.
"Ba điều quy ước" lập tức có hiệu lực, ban đầu Uông Tư Niên còn vui vẻ, thuộc tính hư đốn bắt đầu phát tác, lòng thầm nghĩ Đồ Thành còn soái hơn chỉ đạo võ thuật của đoàn phim nhiều.
Nhưng rất nhanh hắn đã hối hận.
Đồ Thành không dạy hắn mấy màn khoa chân múa tay trong phim mà là đánh đấm thực sự. Ngày đầu tiên, hắn để Uông Tư Niên cởi sạch đồ, chỉ để lại quần đùi thể thao, sau đó dùng bút ký tên vẽ vẽ lên người hắn.
Ngòi bút cọ cọ lên mắt mũi ngực bụng có chút ngứa, Uông Tư Niên không rõ nội tình bèn quay đầu khiêm tốn thỉnh giáo Đồ Thành đang viết viết vẽ vẽ trên lưng hắn: "Thành ca, anh đang vẽ cái gì vậy?"
"Đừng nhúc nhích." Đối phương gọi "Thành ca" một tiếng ngọt sớt nhưng Đồ Thành vẫn giữ mặt lạnh như cũ, "Sắp xong rồi."
Uông Tư Niên nhìn gương mặt như nở hoa trong gương, mắt bị tô lên như gấu mèo, hai lông mày nối liền thành một đường, chỗ nhân trung và cằm đều có mấy vệt râu đen, dáng vẻ cực kỳ buồn cười. Hắn giơ tay che mặt, khoa trương quát lên: "Anh trả lại vẻ đẹp trai hoa nhường nguyệt thẹn cho ông!"
"Những chỗ được đánh dấu đều là yếu điểm của cơ thể, rất dễ tạo ra thương tổn." Đồ Thành tiến lên, gỡ hai tay đang che mặt của Uông Tư Niên ra, xoay người hắn lại, ép hắn tự nhìn chính mình trong gương, "Không được có lòng hại người, nhưng trong lúc gặp nguy hiểm thì bản thân anh phải có khả năng tự vệ."
Uông Tư Niên nói: "Không phải có anh bảo vệ tôi sao?"
Đồ Thành nhàn nhạt nói: "Nhiệm vụ sẽ kết thúc, tôi sẽ không tiếp tục ở cạnh anh."
Dạy cho một người cách câu cá thì hơn là trực tiếp đưa cá cho anh ta, nhưng Uông Tư Niên vừa nghe một tiếng "kết thúc" đã hoảng hồn. Lúc này hắn mới ý thức được, một khi vụ án bị phá, hai người bọn họ sẽ đường ai nấy đi, ngôi sao màn bạc và cảnh sát như hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm rồi không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đồ Thành không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ lo hắn lại muốn trốn học bèn nâng tay gõ lên trán Uông Tư Niên: "Chú ý chút."
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh của hai người đàn ông. Đồ Thành đứng trước Uông Tư Niên, hắn nâng cằm đối phương, ngón tay viền theo đường đã vẽ ở phía trên môi, nói: "Sụn ngăn đôi xoang mũi rất dễ bị lực đánh lệch, dùng tay đấm cũng có thể khiến kẻ địch đau đớn khó nhịn, thậm chí dẫn tới hôn mê."
Chợt lại nâng mặt Uông Tư Niên lên thêm một chút, ngón tay dời xuống vùng yết hầu, rũ mắt nói: "Hai bên cổ là nơi phân bố động mạch cùng dây thần kinh X, dùng tay chém hai bên cổ hoặc dùng ngón tay nắm hầu kết cũng có thể khiến kẻ địch ngất trong nháy mắt."
Đồ Thành chăm chú dạy, Uông Tư Niên vậy nhưng không hé răng, ngửa mặt lên nhìn Đồ Thành. Hai người lúc này ở gần nhau, khí tức giao hòa, ánh mắt chạm nhau, Đồ Thành bỗng hơi nhíu mày. Hắn thấy trong mắt Uông Tư Niên lúc này đang ngậm nước mắt.
"Sao vậy?"
"Gần đây tôi có mơ, mơ thấy lúc xảy ra chuyện kia có anh bên cạnh tôi, Từ Sâm cùng bọn tay sai của gã thấy anh sẽ không dám động, sau đó mọi chuyện đều sẽ không giống như bây giờ..."
"Vậy nên tôi mới muốn dạy anh đánh nhau. Sau này nếu có gặp một người như Từ Sâm, anh cũng có thể tự tay phế bỏ gã." Đồ Thành chăm chú nhìn cặp mắt ngập nước mơ hồ kia của Uông Tư Niên, nhàn nhạt nói, "Tôi nói rồi, vụ án cũng sẽ kết thúc, tôi không thể mãi ở bên cạnh anh."
"Nếu như..." Mặt Uông Tư Niên được Đồ Thành ôn nhu nâng, môi run run, nước mắt lại chảy ra, "Nếu như tôi không hy vọng vụ án kết thúc, chỉ hy vọng anh mãi ở cạnh tôi thì sao?"
Còn chưa ly biệt đã nghĩ xa như vậy, đúng là tâm tình trẻ nhỏ, Đồ Thành hơi cong khóe miệng: "Như vậy đi, tôi hứa với anh, cho dù vụ án kết thúc anh cũng có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Lời này coi như đã công nhận tình bạn giữa hai người, Uông Tư Niên không để ý nước mắt còn dính trên mặt, vui vẻ nói: "Vậy anh dạy tiếp đi, tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
Nhưng rất nhanh hắn lại tiếp tục hối hận.
Sau phần giảng lý thuyết thì chính là một đợt huấn luyện ma quỷ. Thể năng, sức bật, khả năng phản kích... Mọi thứ đều kém, vì vậy cần phải tập luyện. Đồ Thành công chính nghiêm minh, một chút cũng không để người lười biếng, so với huấn luyện viên thể hình cá nhân còn nghiêm khắc hơn nhiều.
Uông Tư Niên chảy mồ hôi đầm đìa, thút thít năn nỉ xin tha: "Tôi không xong rồi... Luyện thêm một phút nữa thôi... Không, luyện thêm nữa là tôi chết luôn ra đây đấy..."
Biện pháp trị người của Đồ Thành cũng rất đơn giản, một câu cũng không cần phải nói, chỉ cần giơ ba ngón tay ra ý chỉ "ba điều quy ước", nếu đối phương không nghe lời thì hắn sẽ lập tức rời đi. Uông Tư Niên chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Bị thao luyện đến chết đi sống lại như vậy nửa tháng, Uông Tư Niên cho rằng mình đã có thể vung tay đá chân ra hình ra dạng, trình độ không lại tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng tự bảo vệ mình khỏi người thường thì không thành vấn đề. Thế là gào thét đòi xuất sư, kỳ thực cũng vì lười mà thôi.
Nhìn Uông Tư Niên vui vẻ khoe khoang, Đồ Thành cũng không bày ra vẻ mặt gì, chỉ đưa một tay về sau lưng, nói: "Chấp anh một tay, chỉ cần anh đánh được tôi một quyền thì sau này không cần tiếp tục luyện tập nữa."
Máu đánh cược của Uông Tư Niên rất cao nên nhướng mày cười, nói: "Thật sao? Không cho anh đổi ý."
Không đợi Đồ Thành trả lời, hắn lập tức vung một quyền hướng về phía bụng đối phương, sau khi luyện tập qua thì đấu đá cũng không giống như trước, một quyền này ra hình ra dạng, có chất lượng mà tốc độ cũng nhanh.
Đồ Thành ung dung tránh đi, Uông Tư Niên nhanh chóng đánh ra quyền thứ hai. Hắn học rất nhanh, tuy rằng trong một thời gian ngắn thì khó có thể nâng cao tố chất thân thể nhưng vẫn nắm được một chút kỹ xảo.
Thế nhưng Đồ Thành có thể tránh được, chỉ dùng một tay mà vẫn ứng phó như bình thường. Đừng nói Uông Tư Niên đánh được hắn một quyền, cả thật sự chạm vào hắn còn không làm được.
Tiếp tục như vậy nhất định sẽ thua, Uông Tư Niên bắt đầu chơi xấu, dùng chất giọng thô khàn của hắn ồn ào: "Anh độc thân hơn hai mươi năm, tay trái chắc linh hoạt không kém tay phải, như thế không công bằng!"
Đồ Thành cũng dừng lại: "Anh nói gì."
Uông Tư Niên một chút cũng không thấy mình nói sai, dùng ánh mắt khiêu khích liếc về hạ bộ Đồ Thành, còn sâu xa cười: "Chẳng nhẽ tôi nói sai chắc, anh không ngại thì giờ hỏi lão nhị nhà anh một chút, xem nó hôn tay trái anh nhiều hơn hay hôn mấy em gái nhiều hơn?"
Đồ Thành không đáp lại hắn, rất có phong độ mà đưa tay trái ra sau, nói như vậy thì đơn giản hơn, anh chạm được đến tôi thì coi như xuất sư.
Kết quả... Kết quả đương nhiên vẫn là hắn có đánh nửa cái mạng cũng không đụng được tới góc áo đối phương.
Uông Tư Niên nỗ lực chơi xấu mà đánh, không ngờ Đồ Thành lại phản ứng nhanh như vậy, tuy rằng chắp hai tay sau lưng nhưng vẫn có thể đi đứng linh hoạt. Hắn dùng sức đá về phía cằm Uông Tư Niên.
Trước mặt sao bay đầy trời, Uông Tư Niên đau đớn gào một tiếng rồi ngửa mặt ngã xuống.
Một hồi lâu sau cũng không bò lên. Đồ Thành cúi đầu nhìn, thấy Uông Tư Niên hai mắt nhắm nghiền, cơ mặt giật nhẹ, tựa như người phát bệnh động kinh.
"Tư Niên?" Tuy có thể khống chế được lực chân nhưng đối với tên trói gà không chặt mới vào nghề này, hắn vẫn lo lắng đối phương chịu không nổi, vội vàng cúi xuống thăm dò thương thế cho hắn___
Người nằm trên đất bỗng mở mắt, hướng hắn cong môi, đồng thời đánh lén lên eo hắn.
Sau khi đánh được thì lập tức vươn mình, chỉ lo đối phương không chịu thua nên dạng cả hai chân khóa người dưới thân.
"Binh bất yếm trá!(***) Tôi thắng! Tôi thắng!" Uông Tư Niên vui khôn tả, cúi người, dùng đối mắt sáng lấp lánh của hắn mà nhìn Đồ Thành: "Ai nói tôi kém chứ?"
Quy tắc không thể làm trái, đã chạm được thì dĩ nhiên là thắng, vì lẽ đó, trong nháy mắt năm ngón tay Uông Tư Niên chạm đến eo hắn, Đồ Thành đã thản nhiên chịu thua, cũng thuận theo để đối phương đẩy mình ngã trên mặt đất.
Hai người đều để trần thân trên, một trên một dưới gần trong gang tấc, hai khuôn mặt tựa hồ dán vào nhau, thứ đó của Đồ Thành lại vừa vặn chạm đến mông đối phương. Uông Tư Niên vô tình đặt tay lên ngực Đồ Thành, có thể cảm nhận rõ ràng tim hắn đang đập kịch liệt, từng nhịp lại từng nhịp cứ vậy xuyên qua cơ thịt cường tráng rắn chắc.
- --
Hal: (*) nguyên văn hình như không phải "rối loạn cương dương"... nó là "不舉宗筋" nhưng tôi không tìm ra từ đúng, kiểu nó là một nhánh/ mức độ trong cái bệnh kia thì phải?
(**) rồi tôi cũng không hiểu nó liên quan gì ở đây...
(***) Binh bất yếm trá: Việc quân cơ không nề dối trá
Mờ ám mờ ám mờ ám!!!!!!!! Hic, tôi không màng một vài chiếc lôi (đối với tôi) mà edit bộ này chỉ vì anh đó Uông Tư Niên ạ uhuhuhuhu ;;v;; Hic, bật mode trẻ ngoan thì ngọt ơi là ngọt nhé ;;v;;!
Btw, tại sao Doãn Bạch gọi "Tư Niên" thì thấy bình thường mà Đồ Thành gọi "Tư Niên" lại thấy ôn nhu là sao uhuhuhu, trong khi ổng vừa đánh người ta xong đấy =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT