Dưới chân tháp nghiêng Pisa một thiếu niên đang nghiêm túc suy tư nhìn tòa tháp. Cậu mặc áo thun trắng quần kaki, mái tóc đen rối xù, đôi mắt ngọc bích to tròn, đầu cậu hơi nghiêng ánh mắt thì quét từ dưới lên trên từ trái qua phải tìm tòi nghiên cứu nhìn tòa nhà trước mặt.

Gần đó có một nhóm học sinh nữ đang nhìn cậu, một người nói: "Đáng yêu quá đi! Thật muốn tới gần véo vài cái lên gương trắng trắng tròn tròn kia a ~" Một người khác: "Đúng đó đúng đó!" Cô gái cao nhất trừng mắt: "Véo cái gì mà véo. Chỉ có tiểu công mới có thể "ăn đậu hủ" của tiểu thụ thôi." Hai nữ sinh le lưỡi với cô rồi nhìn nhau trộm cười.

Lúc này một người đàn ông khoảng gần 30 đi đến cạnh cậu thiếu niên. Hắn mặc đồ thể thao tối màu, nhìn vừa khỏe mạnh lại nhanh nhẹn, gương mặt điển trai ánh mắt đầy sắc bén, khi nhìn đến cậu thiếu niên thì ánh mắt liền biến thành ôn nhu sủng nịnh. Nhóm nữ sinh lập tức đỏ mặt, cô gái cao nhất nghênh mặt nói: "Đó. Chỉ có tiểu công mới có thể ăn đậu hủ với sủng nịnh tiểu thụ như vậy." Những người khác mắt sáng lấp lánh gật đầu liên tục.

- ------------------------

Voldemort thân mật ôm eo Harry, thấy cậu nhìn chăm chú vào tòa nhà trước mặt liền hỏi, giọng đầy sủng nịnh: "Mèo nhỏ, đang nghĩ gì vậy?" Harry ngẩng đầu nhìn hắn: "Nè Voldy, anh nghĩ tại sao tòa tháp này lại nghiêng thành như vậy?" Voldemort không nói mà chỉ nghiêm túc nhìn tòa nhà trước mặt.

Hắn luôn nghĩ rằng Muggle dơ bẩn và tệ hại hơn phù thủy rất nhiều. Chính là mèo nhỏ Harry của hắn lại làm hắn thay đổi quan niệm này. Những phát minh của Muggle rất tiện lợi, có thể tiết kiệm được không ít pháp lực, đặc biệt là vũ khí của chúng. Hắn có thể không hủy diệt Muggle nữa, thật ra bắt chúng làm nô lệ cũng không tồi, hoặc có thể hợp tác với chúng. Hắn đã dặn Lucius Malfoy đến giới Muggle hợp tác với tầng thượng lưu, hắn lúc này đã ý thức được, giới phù thủy cần thay đổi.

Harry đang nghiêm túc nghiên cứu tháp nghiêng Pisa thì cảm giác được có người đang dò xét nhìn mình nhưng cậu không quay lại mà nói: "Voldy." Voldemort siết eo cậu, cuối đầu hôn lên tai cậu nói: "Chúng không có ác ý, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi." Harry nghiêng đầu giải thoát lỗ tai cậu khỏi miệng Voldemort, mặt hơi đỏ. Voldemort trầm giọng cười.

Bên kia. Một người thanh niên tóc đen mắt lục đang đứng đó.

Achraf Andreassen nhìn thiếu niên đang được người đàn ông bao bọc kia, nhíu mày. Hôm qua hắn mới biết được bên Anh Quốc xuất hiện người thừa kế gia tộc không những vậy còn chạy sang đây du lịch. Nghĩ đến gia chủ vẫn nhớ thương người dì mất tính hơn 30 năm trước kia, anh bỗng cảm thấy chức vị gia chủ tương lai của mình có nguy cơ bị cướp mất. Vậy nên, chỉ cần nó biến mất là được. Phải không? Sau một lúc điều tra anh biết người thừa kế kia đang ở tháp Pisa nên đã chạy tới đây.

Chỉ là... Hai tên đang bị vây trong thế giới riêng kia thật sự... Chúng coi mọi người xung quanh là không khí à? Chúng không thấy có nhiều người hoặc là chán ghét nhíu mày hoặc là khinh bỉ hoặc là trực tiếp né đi sao? Được rồi đám học sinh kia là trường hợp đặc biệt.

Achraf không cảm thấy thiếu niên kia có tính uy hiếp nhưng người đàn ông bên cạnh thì có. Đang đắm chìm trong suy nghĩ đột nhiên bị vỗ vai, Achraf nhíu mày quay người tính nói gì đó thì lập tức đối diện với ánh mắt ngọc bích trong suốt.

Harry nghiêng đầu nhìn anh: "Giống mẹ ghê." Achraf hắc tuyến, mặc dù biết cậu ta là nói diện mạo anh giống mẹ cậu nhưng mà... tại sao anh vẫn thấy khó chịu nhỉ? Anh hắng giọng, nghênh mặt kiêu ngạo nói: "Ta là Achraf Andreassen, gia chủ tương lai của gia tộc Andreassen." Harry cười ngây thơ nhìn anh: "Tôi là Harry Potter."

Achraf nhíu mày. Chết tiệt cậu đáng yêu như vậy làm cái gì! Phạm quy rồi! Harry không nghe thấy tiếng kêu gào của anh, nghiêng đầu mở to mắt tò mò hỏi: "Anh tại sao cứ nhìn chằm chằm tụi tôi? Sao anh lại giống mẹ tôi đến vậy?"

Achraf hiện tại rất muốn cào tường, anh cố giữ vẻ mặt kiêu ngạo của mình nói: "... Cậu muốn đến gia tộc Andreassen một chuyến không? Đến đó sẽ có người cho cậu mọi đáp án." Harry nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được. Anh ấy đi cùng được không?" Cậu nắm tay Voldemort hỏi. Achraf nhíu mày gật đầu.

- --------------------------

Biệt thự Andreassen.

Harry và Voldemort ngồi uống trà. Đối diện là một người đàn ông tóc đen mắt lục và một người phụ nữ tóc đỏ mắt đen. Người phụ nữ nhìn Harry rưng rưng nước mắt. Người đàn ông cũng nhìn cậu nói: "30 năm trước tôi và vợ có từng đến Anh Quốc du lịch. Chỉ là có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Kết quả chúng tôi đã lạc mất cô con gái nhỏ của mình."

Harry nghiêng đầu nhìn ông. Ông nói tiếp: "Chúng tôi đã huy động mọi lực lượng nhưng vẫn không tìm được con bé, không còn cách nào đành phải quay về. Chính là không ngờ 30 năm sau tôi được báo rằng bên Anh Quốc xuất hiện người thừa kế huyết thống, tôi đã điều tra và phát hiện ra cậu." Ông nhìn vào mắt Harry "Có thể cho ta biết đôi chút về ba mẹ cậu không?"

Harry nhìn ông cười nói: "Có thể. Nên nói sao nhỉ, ba James là người thừa kế của gia tộc Potter nhưng ba lại rất... năng động và nghịch ngợm, một chút hình tượng của gia chủ cũng không có. Mẹ Lily sinh ra trong giới Muggle, ít nhất đó là những gì tôi biết, mẹ rất xinh đẹp và thông minh. Hai người gặp nhau trong Hogwarts, sau đó..." Giọng nói của Harry rất trong trẻo, như một dòng suối nhỏ chảy qua tràn đầy mềm mại. Người phụ nữ chăm chú lắng nghe, lâu lâu còn mỉm cười

Theo một cách nào đó, bốn người trò chuyện khá hòa hợp. Gia chủ Andreassen chợt nói: "Harry, có thể... cho ta gặp mẹ con không?" Harry quay sang nhìn ông, cười nói: "Dạ có thể, nhưng hiện tại không được." Ông gật đầu: "Không sao, ta chờ được. Còn có... con có thể gọi chúng ta một tiếng ông ngoại bà ngoại không?" Harry ngẩng người một chút, quay đầu nhìn Voldemort bên cạnh, thấy hắn gật đầu cậu nhìn sang vợ chồng gia chủ Andreassen cười ngọt ngào: "Ông ngoại ~ Bà ngoại ~" Gia chủ phu nhân cười dịu dàng nhìn cậu, gia chủ Andreassen gật đầu cười to, ánh mặt lại lạnh lùng nhìn Voldemort đang ngồi cạnh Harry. Nói đúng hơn là nhìn tay Voldemort đang vuốt ve tay Harry.

- -----------------------

Tối, biệt thự Slytherin.

Sirius vừa thấy Harry và Voldemort về lập tức chạy tới: "Harry con về rồi. Sáng nay có người đưa thư cho con này." Harry nhìn sang, trên tay Sirius là bốn lá thư, cậu cười cảm ơn anh rồi cầm lấy mở ra xem.

Bốn bức thư này không nói gì nhiều, chỉ là dặn cậu cẩn thận tên điên vừa vượt ngục. Harry ngẩng đầu nhìn "tên điên vượt ngục" nào đó đang gầm gừ trừng mắt nhìn Voldemort. Phải nói không hổ là Gryffindor kết hợp với gia tộc Black sao? Gryffindor dũng cảm và gia tộc Black điên cuồng... một kết hợp đáng sợ nha, và rất thú vị nữa ~ Chỉ có thể nói đây là điển hình của việc một người luôn có ý nghĩ điên cuồng và luôn có đủ dũng khí để làm việc đó nha. Harry mặc kệ hai người mở bức thư cuối ra xem.

A, đây là thư của Draco.

Cảm ơn cậu vì món quà sinh nhật. Tớ chưa từng nhìn thấy con rồng nào giống vậy, nó thật tuyệt. Tớ thật không biết làm sao cậu có được nó. Dù sao thì vẫn cảm ơn cậu. Hẹn gặp cậu ở nhà ga.

Ps: Nhớ cẩn thận, Sirius Black đã vượt ngục Azkaban. Hắn có thể sẽ đến giết cậu đấy.

D.M

Harry mỉm cười cất bốn lá thư vào túi. Con rồng kia của Draco cậu phải vất vả lắm mới nghĩ ra được. Đó là một con rồng Sấm, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì nó chỉ như một con rồng đen bình thường. Nhưng khi nó tấn công thay vì phun lửa như những con rồng khác thì con rồng này sẽ phun ra lôi điện màu tím đen.

Lôi điện này là cậu vô tình thấy trong một cuốn sách nói về Hắc ma pháp trong biệt thự Potter. Có Merlin mới biết vì sao trong một gia tộc bạch ma pháp lâu đời như Potter lại có cả một thư viện ngầm đầy hắc ma pháp. Con rồng này cũng được khắc từ gỗ thủy tùng, bên ngoài bao da rồng và bên trong chứa cả máu rồng lẫn tử xà.

Harry uống một ngụm trà nhìn hai người nào đó vẫn còn đang trừng nhau. Voldemort sau khi hấp thu nhẫn Gaunt thì lại trẻ hơn lúc trước một chút, da cũng hồng và mịn màng hơn trước kia. Bây giờ nhìn hắn tràn đầy sức sống. Harry nhìn lướt qua mặt hắn rồi nhìn xuống dưới... đỏ mặt liếc sang chỗ khác.

Voldemort đột nhiên bật cười dọa Sirius nhảy dựng lên. Sau đó hắn mặt đầy tà mị nhìn gò má hồng hồng của Harry đứng lên nói: "Ta lên phòng trước." Rồi bước đi. Sirius hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Chúa tể Hắc Ám quả nhiên không bình thường, tự nhiên bật cười như vậy là đang có âm mưu gì mới sao? Mặt Harry càng đỏ hơn. Tên chết tiệt! Cười đến đẹp trai như vậy là có ý gì hả! Hả!! Hả!!!

- ----------------------------

Mấy nàng đừng hỏi tui tại sao chỉ viết sơ qua về gia tộc Andreassen, tui lười lắm đó, viết được một chương về gia tộc này là cực hạn rồi đó ~^0^~

Ps: Hãy đón xem chương sau, một Barbara nạnh nùng (?) tàn nhẫn (?) ~^0^~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play