Buổi tối nhà trưởng thôn mở một bữa tiệc lớn, mời Trình Trì và bạn đến ăn cơm, đến lúc đó đội ngũ y tế cũng đến, hai ngày nay đội ngũ y tế đã tiến hành kiểm tra sức khỏe cho người dân trong thôn.

Người dân đối xử với những người bác sĩ mặc áo blouse trắng, cầm ống nghe hoặc máy đo huyết áp kiểm tra sức khỏe cho họ vô cùng kính trọng, khi nói chuyện với họ, đều nói năng nhẹ nhàng, ngay cả người phụ nữ đanh đá hay tên côn đồ thô bỉ nhất trong thôn, khi đối mặt với bác sĩ y tá mặc đồ trắng, đều đỏ mặt, đều che miệng nói khẽ.

Đương nhiên, bọn họ đối xử với Trình Trì cũng vậy, một phần là yêu mến, phần lớn là kính trọng.

Bác sĩ với giáo viên, người trước có thể chữa trị cơ thể họ, mà người sau, lại chữa trị linh hồn họ.

Trước khi ăn cơm, Dương Tĩnh kéo Trình Trì vào trong phòng, lấy một cái hộp nhỏ màu trắng ra, đưa cho Trình Trì:" Này, trước đó tớ từng nói, sẽ mang cho cậu một bộ váy đẹp, cậu thử xem."

"Ồ!" Trình Trì kinh ngạc cảm thán một tiếng, nhận lấy hộp quà màu trắng kia, trên hộp quà còn thắt một cái nơ lụa màu đen.

Cô tháo dải lụa, mở hộp quà ra, bên trong chiếc hộp lót nhung, có một bộ váy dài màu xanh đậm nằm yên tĩnh ở đó, làn váy lóng lánh kim tuyến, nhìn trông giống như bầu trời đêm phủ đầy sao, nhưng màu xanh đậm lại không giống đêm tối, mà giống cực quang ở Bắc Cực, là màn đêm rực rỡ sắc màu, vô cùng xinh đẹp.

Trình Trì lấy váy ra, chỉ cần sờ chất vải, từ cảm giác có thể biết được, giá trị bộ váy này vô cùng xa xỉ.

Trình Trì ôm bộ váy vào trong ngực, vô cùng yêu thích, nhìn về phía Dương Tĩnh: "Sao cậu biết tớ thích như vậy!"

"Hì hì." Dương Tĩnh cười: "Trình độ thưởng thức của cậu mười mấy năm cũng không thay đổi, chỉ thích mấy thứ bling bling như vậy, thật tầm thường."

Trình Trì mếu máo: "Cậu nói cứ như hiểu tớ lắm ấy."

"Không phải tớ, có người hiểu cậu..." Dương Tĩnh đột nhiên dừng lại, lời nói bị anh ấy cứng nhắc nuốt xuống.

"Hả, cái gì?"

"Không có gì, bộ váy này có tên đấy." Dương Tĩnh nói: "Tên là bầu trời sao."

Trình Trì nhìn nhãn mác váy, bên trên ghi Starry Sky.

Bầu trời sao.

"Tớ chưa từng nghe thấy tên nhãn hiệu này!" Trình Trì nói.

"Nhãn hiệu mới, được rất nhiều người trẻ tuổi ưa chuộng."

Trình Trì gật đầu, không nghĩ nhiều, trải váy ra giường, thưởng thức lại một lần nữa: "Cái váy này tựa như bầu trời sao."

"Cái váy này cũng tên là bầu trời sao." Dương Tĩnh nói: "Hãng quần áo này rất đặc biệt, mỗi một bộ quần áo đều có tên của mình, có thể là mánh marketing, nhưng bây giờ phần đông giới trẻ đều thích như vậy, nghe nói có nhiều tài khoản bán hàng trên mạng đều đã cháy hàng, nhưng bộ váy này, là độc nhất vô nhị, không sản xuất nữa, chỉ thiết kế cho cậu..."

Dương Tĩnh nhận ra, sắc mặt Trình Trì có vẻ không ổn, cô nhìn bộ váy kia, cúi đầu, im lặng không nói lời nào.

Anh ấy lập tức im miệng.

Đệch!

Hình như nói hơi nhiều.

"Vậy cậu thay quần áo trước đi, thay xong thì ra, tớ đi đây."

Dương Tĩnh di lòng bàn chân, chuồn ra khỏi phòng, tự vả một cái vào miệng mình, lời đã nói ra không thể thu lại được nữa, ngu ngốc, thật là dại dột.

Trình Trì rũ mắt, ánh mắt nhìn bộ váy bầu trời sao kia rất dịu dàng, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng cong khóe miệng.

----

Hứa Nhận ngồi một mình trong xe, nhìn cô từ xa, mặc bộ váy dài bầu trời sao, ngồi trên bàn cơm, từng lọn tóc dài nhè nhẹ rũ xuống xương quai xanh.

Có lẽ vì mặc chiếc váy này, cô ăn cơm nói chuyện, đều trở nên vô cùng dịu dàng, thời gian ở bên cô trôi qua càng thêm thong thả. Hình ảnh xung quanh chuyển động, nhưng cô lại yên lặng.

Một người, cầm cốc rượu, uống vào từng cốc từng cốc.

Đôi mắt bao phủ một tầng sóng nước, trông thật ngây thơ.

Đó là cô bé của anh.

6 năm qua, cô bé mà anh nhớ nhớ nhung nhung, không thể nào quên.

Thẩm Hoài cởi áo blouse trắng trong xe, thay sang một cái áo sơ mi sạch sẽ thoải mái, anh ấy cẩn thận gấp áo trắng lại, nhìn về phía Hứa Nhận đang ngồi trên ghế lái, hỏi anh: "Có muốn ăn cơm cùng không?"

Anh cúi đầu châm điếu thuốc, giọng trầm thấp: "Tôi không đói."

Thẩm Hoài cười một tiếng, nói: "Sống không sợ, chết không sợ, chưa từng nghĩ tới, Hứa tổng lại sợ một cô gái."

Cô gái nhỏ.

Khóe miệng Hứa Nhận không kiềm chế được cong lên, vô cùng dịu dàng.

Anh không e dè: "Ừ, tôi sợ cô ấy nhất."

Tôi sợ cô ấy khóc, lại sợ cô ấy không khóc.

Tôi sợ cô ấy còn yêu tôi, lại sợ cô ấy... Không hề yêu tôi.

----

Trình Trì gặp được bạn trai của Bạch Du, đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai dịu dàng, cử chỉ lời nói, rất lễ độ, hẳn là được sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương hòa nhã.

Rất tốt.

Thật sự, được một người đàn ông như vậy yêu thương, rất tốt.

Chuyện tình trước đây của cô, tựa như lửa, yêu đương nóng bỏng mãnh liệt một lần, cuối cùng đến than cũng không còn.

Hối hận không?

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, Trình Trì nhiều lần tự hỏi chính mình, Trình Trì, mày hối hận không.

----

Buổi tối hôm đó, Trình Trì xách bình rượu, dẫn bạn bè lên núi.

"Tớ dẫn các cậu đi ngắm sao nhé." Cô say đến mơ màng, ngồi trên cỏ xanh, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đầy sao, ánh sao lấp lánh, dường như có thể duỗi tay ra hái.

"Cuối cùng tớ cũng biết vì sao cậu lại không muốn quay về rồi." Bạch Du loạng choạng, say bí tỉ nằm trên cỏ cảm thán: "Nơi này quá đẹp!"

"Đúng vậy, trong thành phố không thể nhìn thấy sao như vậy."

Trình Trì vươn bàn tay lên không trung, như đang hái sao, lẩm bẩm nói: "Tòa nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời."

"Không biết trời tròn khuyết, đêm nay là năm nào." Khóe miệng Dương Tĩnh cong lên cười:" Đúng không?"

Tay Trình Trì khựng lại, cô ngơ ngác nhìn về phía Dương Tĩnh: "Sao cậu biết?"

"Câu thơ này, chẳng phải trước đây cậu thường nói hay sao?"

"Có phải sáng nay cậu từng gặp học sinh của tớ không?"

"Tớ đã gặp rất nhiều học sinh của cậu." Dương Tĩnh cũng lười nhác nằm trên cỏ, vươn vai, không nói gì nữa.

Tim Trình Trì, bỗng dưng cảm thấy trống rỗng.

Hóa ra, hóa ra không phải anh.

Cũng đúng, chuyện đã thế này, còn hy vọng xa vời anh sẽ bôn ba nghìn núi vạn sông, đón mày về nhà.

Trình Trì, mày thật đúng là...

Tẩu hỏa nhập ma, hết thuốc chữa.

Cô ngồi trên sườn núi, từng ngụm từng ngụm, không nhanh không chậm, uống cạn hai bình rượu kia.

Sau đó chậm rãi nằm xuống, để bầu trời đầy sao rải lên váy cô, ánh mắt cô dần mất tiêu cự, không thể ngắm nhìn, cô nghe thấy tiếng gọi của Dương Tĩnh, còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu dần dần mất đi, chỉ có gió thì thầm bên tai cô, mang cô đến nơi xa xăm.

Cô dần dần nhắm hai mắt lại, dường như bên cạnh có người ngồi xuống, cỏ xanh cũng phát ra tiếng gãy giòn vang, nhưng cô đã không thể phân biệt, đâu là cảnh trong mơ, đâu là hiện thực.

Dường như có người dịu dàng vuốt ve vành tai cô, lòng bàn tay thô ráp mà ấm áp, làm linh hồn không nhịn được run rẩy, cô trong mơ, không kìm lòng được cọ cọ vào tay anh, sau đó gối đầu lên lòng bàn tay anh.

Cô ngủ quá sâu, cô không muốn tỉnh lại.

Khiến cảnh trong mơ mang cô đi, trèo đèo lội suối, trở lại nơi cố hương xa xôi, để cô say ngủ ở nơi sâu thẳm trong ký ức, trong vòng ôm ấm áp của chàng thiếu niên mang tình cảm chân thành.

----

Hôm sau Trình Trì tỉnh dậy trên giường của mình.

Mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc mà mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy, cô bỗng dưng ngồi dậy, đi xuống quan sát cơ thể của mình, mặc bộ đồ ngủ bình thường, lại ngẩng đầu, bộ váy bầu trời sao kia, được treo ngay ngắn trên mắc áo.

Cô đột nhiên dùng tay kéo cổ áo, nhìn vào bên trong, áo ngực bên trong đã tháo dây, nhưng không cởi ra hẳn. Đúng là cách thả lỏng bộ ngực khi nghỉ ngơi của cô.

Chẳng lẽ tự cô trở về, thay quần áo ngủ trên giường?

Cô vỗ mạnh đầu, cau mày, không hề có manh mối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play