Trong nhà máy bỏ hoang lộn xộn.

Mu bàn tay anh Cường đeo găng tay đinh tán, đấm mạnh vào bụng Hứa Nhận.

Tuy cắn chặt răng, nhưng từng cơn đau nhói từ bụng truyền đến kia, vẫn khiến anh không kìm lòng được kêu lên một tiếng.

Hứa Nhận bị hai gã đàn ông đè cánh tay xuống, không giãy giụa được.

Anh Cường đánh đến mệt mỏi, thở hổn hển, lại đạp mạnh một cái vào đầu gối anh: "Cho mày chạy, mày mẹ nó cho dù có chạy đến chân trời góc biển, ông đây cũng có thể tìm được mày!"

"Thiếu ông đây nhiều tiền như thế, lại trốn bao nhiêu năm, mày được lắm!"

"Tối nay ông đây phải bán ả đàn bà của mày vào câu lạc bộ đêm."

"Trình Trì." Anh cúi đầu, trong cổ họng phát ra từng tiếng trầm thấp nức nở tựa như con thú đang hấp hối: "Trình Trì..."

Anh Cường kéo ống quần, ngồi xổm xuống, nắm cằm của anh, bắt anh ngẩng đầu nhìn gã, cong khóe miệng: "Hửm, mày nói gì?"

"Tôi muốn gặp cô ấy, cho tôi gặp cô ấy."

Anh Cường cười lạnh một tiếng: "Hứa Nhận, quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ tao vui vẻ, đồng ý cho mày gặp cô ả kia đấy."

Hứa Nhận gần như không hề do dự, rầm một tiếng, quỳ mạnh gối xuống mặt đất.

Anh đã không thể đứng thẳng người, ôm bụng, khuỷu tay chống xuống mặt đất, khóe miệng rỉ máu, nói đứt quãng: "Cho tôi gặp cô ấy, cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi gặp cô ấy."

Anh Cường lại nhấc chân, đá vào lưng anh, cả người Hứa Nhận quỳ rạp trên mặt đất.

Gã hung tợn cười phá lên: "Hứa Nhận, trước đây xương cốt mày cứng cáp lắm mà! Thà chết cũng không chịu làm việc cho ông, ông đây coi trọng mày, đó là cho mày mặt mũi, mày có biết, ông đây chờ đến hôm nay, đã chờ bao lâu không? Ông đây chỉ thích loại xương cứng như mày, chân mềm nhũn như tôm quỳ gối dập đầu trước mặt ông."

"Tôi làm việc cho anh, anh bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, cầu xin anh thả cô ấy ra, buông tha cô ấy..." Giọng Hứa Nhận đã hoàn toàn thay đổi, đó không phải giọng của anh, chính anh cũng không nhận biết đó là ai, hiện tại trong đầu anh tất cả đều là cô, tưởng tượng đến cảnh cô phải chịu tủi nhục, anh sắp điên rồi.

"Ông đây không giống mày, ông là người giữ chữ tín." Gã vẫy vẫy tay, cho người nâng anh dậy, vứt vào hành lang phía sau nhà máy.

Hứa Nhận cố nén đau đớn kịch liệt trong bụng, miễn cưỡng đứng lên, đi phía sau anh Cường.

Vừa mới đi vào hành lang, anh đã nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, đồng thời còn có tiếng thở dốc và cười to của đàn ông.

Không cần nghĩ, cũng biết, cô bị thế nào.

Đầu anh "Ầm" một tiếng, nổ tung.

Hứa Nhận dừng bước chân.

Anh Cường quay đầu lại, cười lạnh một tiếng: "Ả đàn bà của mày cũng thật cứng đầu, làm mấy tên cấp dưới của tao bị thương, giống như con chó mẹ nhe nanh, nhưng có là chó mẹ cứng đầu, bị làm hai hiệp, cũng không còn sức lực."

Hứa Nhận đột nhiên lao về phía gã, anh đỏ mắt, trong ánh mắt dày đặc tơ máu, nhìn trông tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục Tu La, há to miệng, gầm to một tiếng, hận không thể xé xác gã thành mảnh nhỏ!

Mấy tên vệ sĩ bên cạnh lập tức ngăn cản Hứa Nhận, đẩy anh lên.

Anh Cường đi qua, vỗ vỗ mặt anh, "Chậc chậc" than một tiếng: "Đúng là một kẻ si tình, đáng tiếc, ả đàn bà của mày bây giờ, đã là hàng bỏ đi."

Nhưng, trong nháy mắt anh Cường xoay người, ống tay áo bên trái của Hứa Nhận bỗng bị xé rách, anh thoát khỏi tên vệ sĩ bên cạnh, để lộ cánh tay trái dữ tợn, trực tiếp sờ đến con dao sắc bén trên hông gã bên cạnh, đột nhiên rút ra.

Anh Cường giật mình quay đầu lại, chỉ thoáng nhìn thấy ánh sáng trên lưỡi dao chợt lóe.

Chớp mắt, gã cảm thấy trên cổ lành lạnh.

Anh Cường cúi đầu theo bản năng, nhìn xuống trước ngực, tràn đầy máu tươi, máu đỏ tanh nóng không ngừng trào ra, gã vô thức run run duỗi tay, che kín cổ mình, mở to hai mắt nhìn.

Cổ gã, có một vết thương hở dữ tợn, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như thác nước, phun vào người Hứa Nhận trước mặt gã.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt anh Cường, là Hứa Nhận nắm chặt con dao, máu tươi đầy người, đó là bộ dáng lệ quỷ lấy mạng gã.

Anh Cường ngã xuống đất bỏ mình, máu tươi giống như thảm đỏ trải khắp mặt đất.

Hứa Nhận đứng trong vũng máu, nhìn thẳng vào thi thể gã, mặt không cảm xúc, giống như một con quỷ không hề có tính người.

Mấy gã vệ sĩ bên cạnh, bao gồm gã đàn ông quần áo xộc xệch từ trong phòng chạy ra, bọn họ nhìn anh Cường nằm chết trong vũng máu, hoảng sợ tột cùng, chạy trối chết như lũ gián.

Hứa Nhận ném con dao xuống, thất tha thất thểu chạy trên hành lang, đẩy cửa ra, miệng run rẩy lẩm bẩm nói: "Trình Trì, đừng sợ, Trình Trì, anh Nhận tới, đừng sợ!"

Trong phòng, có một người phụ nữ loã thể nằm trên mặt đất, khóc thút thít, trên mặt đất đầy thứ bẩn thỉu hôi hám.

Cô ta ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn anh một cái.

Hứa Nhận đột nhiên ngừng thở.

Không phải cô!

Anh nghe thấy sợi dây căng lên cuối cùng trong lòng, hoàn toàn đứt.

May mà... Không phải cô!

Người phụ nữ trước mặt, là Bạch Tư Tư.

Bước chân Hứa Nhận nhẹ bẫng, giống như đi trên mây, một mặt cảm thấy may mắn, một mặt lại cảm thấy áy náy, hai luồng cảm xúc đan xen nhau trong lòng, cuối cùng hợp thành một con dao nhỏ sắc nhọn, đâm thẳng vào ngực anh.

Đó là một người phụ nữ vô tội bị anh liên lụy, thế mà anh lại thấy may mắn, thế mà anh lại thấy... Vui sướng.

Anh chạy tới, cởi áo của mình ra, khoác lên người Bạch Tư Tư, quan tâm hỏi cô ta: "Cô có bị thương ở đâu không? Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Bạch Tư Tư bắt lấy cánh tay anh, không chịu được mà lắc đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt sớm đã khô cạn, nói: "Hứa Nhận, đưa tôi về nhà được không, đưa tôi về nhà."

Hứa Nhận nâng Bạch Tư Tư dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng, mãi cho đến khi nhìn thấy thi thể nằm trong vũng máu trước mặt, anh mới giật mình nhớ ra...

Hình như anh.

Giết người.

Giết người!

Bạch Tư Tư nhìn thấy cỗ thi thể kia, hét lên thất thanh, nắm chặt ống tay áo của Hứa Nhận.

"Hứa Nhận, gã đã chết chưa? Đã chết chưa?" Giọng cô ta run rẩy, không nhịn được hỏi: "Đó là người chết sao?! Là người chết sao?"

Trong đầu Hứa Nhận rất hỗn loạn, cuối cùng anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, yên tĩnh một lát, lần thứ hai mở mắt, trầm tĩnh nói: "Gã đã chết, tôi giết gã."

Hai chân Bạch Tư Tư mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nước mắt từ hốc mắt chậm rãi chảy ra.

Anh... Giết người.

----

Lại có một luồng chớp, cắt qua bầu trời đêm.

Trình Trì đứng bên sảnh T2, trong tay cầm một tờ vé máy bay, liên tục nhìn điện thoại, vô cùng nôn nóng, còn một tiếng rưỡi nữa là phải lên máy bay.

Hứa Nhận vẫn chưa đến, điện thoại cũng luôn ở trạng thái tắt máy.

Bên tai vang lên một tiếng sấm rền, trong lòng cô hoảng hốt.

Đúng lúc này, cuối cùng bầu trời cũng trút mưa to, ầm ầm rào rào, lực rơi rất mạnh, giống như muốn rửa sạch thế giới này.

Cô không nhịn được lại gọi cho Hứa Nhận, nhưng không thể chuyển máy.

Trình Trì lại nhẫn nhịn, đợi ngoài sảnh chờ thêm nửa giờ, mãi đến khi tiếng loa thông báo vang lên, giục hành khách chuẩn bị lên máy bay. Trình Trì gọi cho anh một cuộc điện thoại cuối cùng, vốn dĩ không mang bất cứ hy vọng gì, lại không ngờ bên kia nhấc máy.

Điện thoại vang lên thật lâu, dường như Trình Trì có sự kiên nhẫn không đáy, trong lòng thấp thỏm, sợ nghe thấy giọng của người khác.

"Trình Trì."

Trái tim cô thắt chặt, may mắn, là anh!

"Anh Nhận, tại sao anh không nhận điện thoại của em, em còn tưởng rằng..." Cô đứng lên, giọng rất dồn dập: "Anh ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi, tại sao còn chưa đến đây, sắp lân máy bay rồi, anh đến sân bay chưa? Anh......"

"Trình Trì, anh không thể đi cùng em được."

Trình Trì dừng lại.

"Anh nói gì." Rõ ràng cô không tin vào lỗ tai của mình: "Lặp lại lần nữa."

"Trình Trì, thật sự xin lỗi, anh không thể đi cùng em."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Trì căng thẳng, cô hỏi danh dồn dập: "Anh mau nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì!"

"Trình Trì, không xảy ra chuyện gì cả, em đừng nghĩ nhiều." Hứa Nhận ổn định lại, hơi thở vững vàng: "Bên công ty anh còn chút việc chưa làm xong, hôm nay không đi được, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia, em đừng lãng phí vé máy bay, bây giờ em đi trước, mai kia anh tới tìm em."

"Hứa Nhận." Tay Trình Trì siết chặt lấy điện thoại: "Anh nói thật?"

"Không thì sao?" Hứa Nhận cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ là vì người phụ nữ khác?"

"Có cho anh cũng không dám" nghe anh còn có thể nói đùa, Trình Trì bình tĩnh lại: "Vậy em đi trước nhé? Ngày mai anh có thể tới không?"

"Anh phải cúp máy đây." Giọng Hứa Nhận rất vội vàng, dường như còn có tiếng mưa rơi: "Ngày mai anh... Muộn nhất là ngày kia, anh tới."

"Hứa Nhận, em chờ anh!"

Đầu bên kia điện thoại, anh dừng một chút, đột nhiên nói: "Anh yêu em."

Không đợi cô đáp lại, anh cúp điện thoại.

Ba chữ cuối cùng kia, Trình Trì ngây ngẩn cả người.

Anh yêu em.

Năm phút sau, Trình Trì bỗng nhiên đứng dậy, kéo vali chạy đi, chạy ra khỏi sảnh chờ máy bay, lập tức vẫy một chiếc xe taxi, đi đến nhà trọ của Hứa Nhận, tờ vé máy bay từ cửa sổ xe bay ra, bị gió to thổi đi, ngay sau đó lại bị mưa to làm rơi xuống mặt đất, theo nước mưa, trôi vào cống thoát nước.

----

Ngoài cửa sổ mưa to không hề có dấu hiệu dừng lại, một tia chớp xé ngang không trung, sắc mặt Trình Trì trắng bệch, một câu "Anh yêu em" cuối cùng kia, cô nhận ra điều gì đó không ổn.

Anh nói... Quá nặng nề.

Đó là lời nói dùng bằng cả tính mạng!

Cô xuống xe, dầm mưa chạy, hướng về phía nhà trọ của anh, ngẩng đầu, trong phòng dường như còn sáng đèn.

Cô bình tĩnh lại, đi một mạch lên tầng ba, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Chìa khóa Hứa Nhận đánh cho cô, đó là nhà của họ.

Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa sổ lại có một tia chớp rạch ngang, chiếu sáng bóng dáng ướt đẫm như con gà vừa được vớt ra khỏi nồi canh của Trình Trì.

Ngay sau đó, một tiếng sấm rền vang, đinh tai nhức óc.

Trong phòng, có một người phụ nữ ngồi trên sô pha, trên người mặc áo sơ mi của Hứa Nhận, tay cầm cốc nước màu trắng, nghi ngút khói, đó là chiếc cốc cô tặng cho Hứa Nhận, một đôi, người phụ nữ kia cầm cốc của cô, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Trình Trì, có vẻ rất kinh ngạc.

Nghe thấy động tĩnh, Hứa Nhận từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trình Trì, ngây ngẩn cả người.

Sửng sốt, nhưng không hoảng hốt, ánh mắt anh từ trên mặt Trình Trì, chuyển sang Bạch Tư Tư trên sô pha.

Trình Trì bình tĩnh hơn mình nghĩ, cô vào cửa, định lấy đôi dép giữ ấm của mình trong tủ giày, chợt phát hiện, tủ giày không có, dôi dép giữ ấm của cô, đang ở trên chân người phụ nữ kia.

Trong nhà cái gì cũng chỉ có một đôi, không có đồ thừa, đây là ngôi nhà chỉ thuộc về họ.

Tim Trình Trì như bị gai đâm vào.

Cô đứng ngoài cửa, nhìn Hứa Nhận, cười cười, cô nghe thấy bản thân nói: "Có... Khách à?"

Chừng mười giây sau, Hứa Nhận mới "Ừ" một tiếng.

Trình Trì chân thành gật đầu, nói: "Vậy em... Có phải, đã quấy rầy đến các anh hay không?"

Hết chương 55


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play