Buổi tối, hai nhà cùng ra khỏi biệt thự, đến khách sạn đã đặt chỗ ăn bữa tối, Trình Trì lái Ferrari của cô ra, Trình Chính Niên vốn không định để cô lái xe như vậy, nhưng Trình Trì nói lát nữa ăn cơm xong sẽ đưa Hứa Nhận và Lâm Giản đi hóng gió.

Dương Trừng Nguyệt nghe vậy, sắc mặt thay đổi: "Thế thì không được rồi!"

Bà ta không dám để con trai cưng của mình ngồi trên xe Trình Trì, không biết lúc trở về vỡ thành bao nhiêu mảnh nữa?

"Con trai, ăn bữa tối xong, con với bố mẹ và chú Trình đi dạo nhé." Dương Trừng Nguyệt nói với Lâm Giản.

"Nhưng mà..." Lâm Giản rối rắm nhìn Trình Trì, cuối cùng vẫn nghe theo: "Vâng, thưa mẹ."

Trình Trì ngồi vào trong xe, liên tục cười với Hứa Nhận, Hứa Nhận bất đắc dĩ, nói: "Em cố ý."

"Ai bảo cậu ấy không yên phận."

"Sao lại không yên phận."

"Dám giành đàn ông với em."

"......"

"Trình Trì." Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Hứa Nhận mới chậm rãi nói: "Lâm Giản là em trai ruột của anh."

Cho dù cùng bố khác mẹ, cũng là anh em ruột thịt.

Trình Trì chợt hiểu ra, anh đối xử với cậu tốt đến thái quá, hóa ra là vì chuyện này.

"Nhưng nói như vậy, trong tình huống của anh, phải rất ghét cậu ấy mới đúng chứ?"

Một người là thiếu gia được mọi người cưng chiều, một người là cỏ dại dầm mưa dãi nắng, hai anh em, một người sống trên mây, một người sống dưới bùn.

"Nhưng thằng bé cũng không khiến người ta ghét." Hứa Nhận nói rất chân thành: "Thằng bé yếu ớt như vậy, làm anh có cảm giác muốn bảo vệ."

Còn chưa dứt lời, Trình Trì nháy đèn, sau đó đột nhiên dẫm xuống chân phanh.

Hứa Nhận không kịp đề phòng, do quán tính, người lao về phía trước, may mà đã thắt đai an toàn.

Anh cho rằng cô cố ý trả thù, không ngờ cô lại vội vã xuống xe, nhìn xung quanh đường một lúc.

Khi quay lại, không chờ anh hỏi, Trình Trì đã nhíu mày nói: "Vừa rồi em nhìn thấy một người, hình như là anh của em."

Là người anh... Mất tích gần hai năm của cô, Trình Lệ Minh.

Cô cài đai an toàn vào lần nữa, nghiêng đầu nhìn Hứa Nhận: "Vừa rồi em phanh gấp, anh..."

Hứa Nhận vẫy tay, ý bảo không sao.

Không lâu sau, điện thoại Trình Trì vang lên, là Trình Chính Niên gọi tới thúc giục: "Tất cả mọi người đều đến nhà hàng rồi, đang chờ hai con đấy, mau tới đây, đừng lề mề nừa."

Trình Trì buồn bực không nói một tiếng lái xe ra quảng trường, Hứa Nhận liếc mắt, ánh đèn bên đường lướt qua mặt anh tạo thành một vệt sáng.

"Có phải em đang rất nhớ anh trai đúng không?" Anh hỏi cô.

Trình Trì im lặng một lát, cuối cùng gật đầu: "Tính tình anh ấy nóng nảy, thích bắt nạt người khác, nhưng lại đối xử với em rất tốt, bị em bắt nạt cũng không chấp nhặt, ban đầu em cứ nghĩ đó là do tình anh em ruột, nhưng có Trình Gia, anh ấy đối xử với Trình Gia không tốt bằng đối với em, em cảm thấy biết ơn, cho nên quan hệ của em với Trình Lệ Minh luôn hòa thuận, trong nhà Trình Gia nghe lời, em với anh ấy lại luôn bị mắng, giống như đồng đội đứng cùng một phe, nếu bị mắng, anh ấy sẽ che chắn cho em......"

Trình Trì nhớ lại, tâm trạng vô cùng phức tạp.

"Anh ấy tổn thương anh, em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh ấy, nhưng em cũng không có cách nào..." Cô dừng lại một chút: "Em không hận nổi anh ấy."

Hứa Nhận duỗi tay, nắm tay Trình Trì, không nói một lời, đôi mắt đen ẩn vào trong bóng tối.

----

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng lơ lửng trên căn biệt thự cổ, trông có càng thêm cùng tiêu điều hiu quạnh.

Trước biệt thự có một gã đàn ông mặc áo khoác da màu đen, chậm rãi bước, rời đi.

Dường như gã đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt mang vẻ tiều tụy tang thương.

Vừa mới đi ra khỏi ngõ, đã thấy một chiếc Merdedes đỗ bên đường, một tên đàn ông, từ trên Mercedes đi xuống.

Gã đàn ông kia không biết tên này, mà dường như tên này lại biết gã, gọi tên của gã: "Trình Lệ Minh."

Cơ thể Trình Lệ Minh cứng lại, quay đầu, đề phòng hỏi: "Mày là ai?"

"Nhìn bố của mày, em gái của mày, sum vầy với người ngoài, lại bỏ rơi một mình mày bên ngoài, có phải rất khó chịu hay không." Tên đàn ông từ Mercedes xuống cười hỏi.

"Rốt cuộc mày là ai?" Trình Lệ Minh gào lên một tiếng, tính tình gã vẫn không thay đổi, vẫn nóng nảy như trước.

"Tao là Vương Khôn." Tên đó nói, mở cửa xe cho Trình Lệ Minh: "Lên xe đi."

"Mày muốn thế nào?" Trình Lệ Minh vẫn không nhúc nhích: "Ông đây không quen biết mày."

"Mày đã như vậy rồi, tao có thể làm gì mày?" Vương Khôn cười lạnh một tiếng: "Bằng cái gan chó của mày, còn dám tranh giành đàn bà với bố mày."

Trình Lệ Minh đột nhiên bước nhanh về phía tên kia, tay siết chặt đấm thẳng vào mặt tên kia, lại bị vệ sĩ bên cạnh Vương Khôn khống chế, Trình Lệ Minh giãy giụa, hung tợn lườm tên kia.

"Đừng có mà lườm tao." Vương Khôn cong lưng, nhìn Trình Lệ Minh: "Đâu phải tao mang chuyện của mày gửi cho bố mày, làm hại mày bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo rớt mồng tơi."

Cơ thể Trình Lệ Minh đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn tên đó, bộ dáng khó tin: "Tại sao mày... Biết."

Vương Khôn vẫy vẫy tay, bảo vệ sĩ buông gã ra.

Trình Lệ Minh được tự do lùi ra phía sau vài bước, Vương Khôn đi tới, duỗi tay sửa sang lại cổ áo của gã, mặt lạnh tanh nói: "Tao còn biết, có người chụp được những bức ảnh đó, gửi chúng cho Trình Chính Niên, lẳng lặng đâm một dao sau lưng mày, bây giờ, người đó đã thay thế được vị trí của mày, tiến vào gia đình của mày, còn "làm" em gái mày."

Trình Lệ Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Khôn: "Là nó!"

"Có vẻ, chúng ta có chung một kẻ địch." Khóe mắt Vương Khôn cong lên, nở nụ cười âm u, đồng thời mở cửa xe cho Trình Lệ Minh: "Hiện tại, muốn lên xe nói chuyện với tao không?"

----

Đầu tháng sáu, Hứa Nhận thuê một căn nhà nhỏ ở gần công ty, sau khi lên năm ba anh cần phải thực tập, không có chương trình học, anh thực tập trực tiếp tại công ty, cho nên chuẩn bị thời gian sắp tới, dồn toàn bộ tinh lực vào công việc.

Mà toàn bộ tinh lực của Trình Trì, đặt vào tiếng Anh cấp bốn và thi lấy tín chỉ, mặc dù hai người ai bận việc nấy, nhưng, trăm sông đổ về một biển, bởi vì bọn họ có chung một tương lai.

Chạng vạng, Trình Trì từ thư viện trở về, về phòng ngủ mở máy tính ra chuẩn bị chơi mấy trận, lúc này Ngô Sương từ ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt cô, không biết cố ý hay vô tình đi qua đi lại, Trình Trì tháo tai nghe xuống, mắt nhàn nhạt liếc Ngô Sương: "Sao thế?"

Từ lần cô và Ngô Sương đối chọi gay gắt ngoài hành lang, Ngô Sương thu liễm hơn rất nhiều, tuy còn làm việc dưới quyền Hứa Nhận, nhưng đã không ôm hy vọng xa vời với anh, cô ta biết, Trình Trì đã dẫn Hứa Nhận về gặp người lớn, nên cũng đè tâm tư của mình xuống, quan hệ với Trình Trì không mặn không nhạt, nhưng cũng không bùng nổ mâu thuẫn khác.

"Trình Trì, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng." Có vẻ Ngô Sương đã hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Trình Trì, nhìn cô từ trên cao: "Người như tôi, trong lòng không giữ được lời muốn nói."

"Có gì cô mau nói đi." Trình Trì không kiên nhẫn, cô đã tiến vào giao diện trò chơi.

"Gần đây có một người phụ nữ, vẫn luôn đến công ty tìm Hứa Nhận, quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ, vừa mới tan tầm, bọn họ còn cùng nhau ra ngoài."

"......"

Cùng lúc đó, Ngô Sương lấy điện thoại ra, cô ta đi làm gần nửa năm, điện thoại đã thay đổi.

Cô ta mở album, nhấn vào mấy tấm ảnh, đưa cho Trình Trì.

Trình Trì lạnh nhạt liếc mắt nhìn ảnh, ảnh được chụp từ phía trên xuống, người bên kia đường, đúng là Hứa Nhận, anh mở cửa xe Honda, quả thật có thể nhìn thấy, có một người phụ nữ ngồi trên ghế phó lái, bộ dáng thấy không rõ lắm, mặc một cái váy trắng, điều duy nhất rõ ràng, chính là đôi chân dài trắng nõn, cùng với đôi giày cao gót màu đen.

Có vài tấm ảnh, đều là bóng dáng người phụ nữ kia và Hứa Nhận.

Vẻ mặt Ngô Sương rất nghiêm túc, liên tục quan sát biểu cảm của Trình Trì, Trình Trì nghĩ, lúc này mình nên có biểu cảm gì, tức giận, bi thương hay là thất vọng?

Hình như đều không có, cô chỉ cảm thấy rất buồn cười.

"Ừ, tôi biết rồi." Trình Trì lạnh nhạt nói, ánh mắt lại dời về phía màn hình máy tính.

Trình Trì bình tĩnh khiến Ngô Sương rất khó hiểu, cô ta không khỏi nhấn giọng: "Trình Trì, tôi đang giúp cô đấy, cô có biết không, người phụ nữ kia tới tìm Hứa Nhận rất nhiều lần, trang phục rất quyến rũ, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn, nước hoa trên người cách từ rất xa cũng có thể ngửi thấy, không phải tôi muốn phá hỏng tình cảm của hai người, mới nói cho cô, học bổng cho sinh viên mới học kỳ 1, tôi còn nợ cô một ân tình, tôi......"

Cô ta thấy Trình Trì không tin, lại vội vàng nói: "Bọn họ vừa mới đi ra ngoài, nếu cô không tin có thể gọi điện thoại cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nói với cô là đang tăng ca."

Trình Trì không hiểu Ngô Sương, tại sao từ tình địch lại biến thành tai mắt của cô, nhưng chuyện giữa cô và Hứa Nhận, chỉ sợ không tới lượt người ngoài nhúng tay vào.

Cô nhìn Ngô Sương một cái thật sâu, lấy điện thoại ra dứt khoát gọi cho Hứa Nhận.

Chuông đổ vài giây, điện thoại kết nối, Trình Trì mở loa ngoài, để điện thoại lên bàn, đồng thời bắt đầu thao tác tướng bắt đầu trò chơi.

"Anh Nhận, đang làm gì đấy?" Cô hỏi bâng quơ.

Trong điện thoại, chất giọng trầm thấp của Hứa Nhận qua sóng điện truyền đến, rất từ tính: "Anh đang ăn cơm với bạn."

Trình Trì nhìn Ngô sương, tiếp tục hỏi: "Bạn anh hả, nam hay nữ?"

"Nữ."

"Tên là gì, em có biết không?"

"Em không biết, tên là Bạch Tư Tư."

"Em có thể hỏi, vì sao anh lại ăn tối với tiểu thư Bạch Tư Tư mà em không quen không?"

"Cô ấy tới tìm anh để cố vấn chuyện vay mượn." Hứa Nhận trả lời.

"Được rồi, anh Nhận anh làm việc tiếp đi."

"Ừ." Hứa Nhận khẽ đáp một tiếng, đúng lúc Trình Trì chuẩn bị cúp điện thoại, anh đột nhiên nói: "Nếu em không gọi đến, anh không có suy nghĩ gì cả, nếu đã gọi đến......" An him lặng hai giây, sau đó trầm giọng nói: "Buổi tối tới tìm anh."

Trình Trì hơi ngẩn ra, nhưng sau đó khóe miệng cong lên cười, nhìn đồng hồ, nói: "Vâng, buổi tối em đến, nhưng em phải dự tiết tự học buổi tối đã, hai ngày nữa thi cấp bốn rồi."

"Được, anh làm việc xong sẽ đến tự học với em, vẫn vị trí cũ nhé."

Trình Trì cúp điện thoại, sắc mặt Ngô Sương trắng bệch, không còn gì để nói, hậm hực quay về vị trí của mình, Trình Trì chơi mấy trận, sau đó chuẩn bị tới thư viện.

Vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, Trình Trì nhận được cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ.

"Ai đấy." Cô xách cặp sách, đi ra khỏi cổng ký túc xá.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng thở dốc nặng nề: "Trình Trì, em đang ở đâu?"

Bước chân Trình Trì đột nhiên dừng lại.

"Anh trai!"

Là Trình Lệ Minh.

"Trình Trì, em nghe anh nói, mấy ngày nay, à không, mấy tuần nay, không không không, sau này, sau này..." Gã có vẻ rất hoảng sợ, rất sốt ruột: "Em cách tên Hứa Nhận kia xa một chút! Em có nghe không! Cách nó xa một chút! Không... Không không." Gã lại hét lớn: "Em lập tức về nhà, về nhà đi! Ở yên trong nhà không được ra khỏi cửa!"

Trình Trì nghe thế rất sốt ruột, nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch: "Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ràng đi!"

"Kẻ thù của Hứa Nhận tới tìm nó, tên kia tìm nó đã nhiều năm, không phải người hiền lành gì, tóm lại, em cách nó xa một chút! Anh không thể nói, dù sao em nghe lời anh là được! Anh không thể hại em!" Trình Lệ Minh vừa dứt lời đã vội vàng cúp điện thoại.

Toàn thân Trình Trì lạnh lẽo, lại gọi cho Trình Lệ Minh muốn hỏi rõ ràng, nhưng gã đã tắt máy.

Hết chương 53

Tác giả có lời muốn nói: Phải tới rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play