Quán trà.

Người phục vụ yên lặng mang lên một ấm Bích Loa Xuân (1) cho khách.

Đó là một nơi trang nhã gần cửa sổ, xung quanh thấp thoáng bóng trúc, dưới tầng còn có một ông lão đang kéo nhị hồ (2), có một cô gái dáng người thướt tha ngâm nga Bình đàn (3), giai điệu du dương.

Trình Chính Niên châm một điếu thuốc, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, ánh mắt bình thản, nhìn xuống dưới sân khấu, tâm thái nhẹ nhàng thoải mái.

Lâm Quân Tắc rõ ràng không bình tĩnh được như ông, ông ta không xem tiết mục dưới sân khấu, đợi người phục vụ mặc sườn xám mang trà lên, vội vàng nói: "Khó khăn lắm nó mới đi, ông còn gọi nó về làm gì?"

"Không phải thằng bé đã đi mất, mà thằng bé học đại học." Trình Chính Niên bình thản sửa đúng.

"Đi cũng được, học đại học cũng được." Cổ họng Lâm Quân Tắc khô ngứa, uống một ngụm trà lớn, vội vàng nói: "Dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy nó."

Trình Chính Niên nhìn ông ta, mặt không đổi sắc: "Đứa trẻ này, rất có triển vọng, học đại học, không mở miệng xin tôi một chút tiền, còn nhận được học bổng."

Lâm Quân Tắc kêu một tiếng, không nói chuyện.

Trình Chính Niên tiếp tục nói: "Hứa Nhận là một đứa trẻ tốt."

"Ông còn coi nó là con á, đừng bị nó lừa."

Lâm Quân Tắc ngẩng đầu nhìn về phía Trình Chính Niên: "Ông không hiểu nó đâu, trước đây khi tới tìm tôi, ông biết nó nói như thế nào không? Nó lấy con mẹ đã chết kia đe dọa tôi, nó lấy chính bản thân ra đe dọa tôi, nói nếu tôi không quan tâm nó, nó sẽ...... Chết trước cửa nhà tôi."

Ông ta lắc đầu, đau khổ nhắm mắt lại: "Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt nó nhìn tôi lúc ấy, mẹ nó, vì trở nên nổi bật, vì tiền, cái gì nó cũng có thể làm, cho dù bảo nó giết người..."

Trình Chính Niên im lặng nhìn Lâm Quân Tắc, ông ta nhớ lại ngày đó, vẻ mặt rất kích động, chân không nhịn được mà run rẩy, Trình Chính Niên châm điếu thuốc cho ông ta, chậm rãi nói: "Lúc ấy, đúng là hơi quá, nhưng ông cũng nên hiểu, mẹ thằng bé vừa mới qua đời, nó không có nơi nương tựa, đến tột cùng đã trải qua những gì, không ai biết."

"Tôi không quan tâm nó đã trải qua những gì, dù sao chuyện của nó, chuyện của mẹ nó, tuyệt đối không thể để Dương Trừng Nguyệt biết, với tính cách thà làm ngọc vỡ của bà ấy..." Lâm Quân Tắc đau khổ nhắm mắt lại: "Tôi vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay, tôi không thể thua."

Không thể thua.

Trình Chính Niên nhớ lại khung cảnh ngày đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhận.

Ngày ấy, bầu trời vô cùng tối tăm, mây đen nặng nề che phủ, không trung vang động tiếng sấm rền, không khí bức bối khô nóng làm người ta không thở nổi.

Tú Bích sơn trang, trước mặt cũng có một tách Bích Loa Xuân lượn lờ khói trắng, Lâm Quân Tắc cũng rất kích động, nói cho Trình Chính Niên biết, người phụ nữ bị ông ta bỏ rơi từ nhiều năm trước đã chết, Lâm Quân Tắc cứ cho rằng những năm tháng chật vật đó đã qua đi, cuộc sống bẩn thỉu sẽ cùng bà chôn vùi vào phần mộ yên lặng.

Lại không ngờ, bà sinh được một đứa con trai.

Hiện tại, đứa con trai kia cùng đường tìm tới cửa, nói muốn có một tiền đồ rộng lớn với ông ta.

Lâm Quân Tắc nói với Trình Chính Niên, ông không giúp tôi, tôi sẽ chết mất.

Dương Trừng Nguyệt, còn có Dương gia, nếu biết ông ta từng có một quá khứ như vậy......

Lâm Quân Tắc không dám tưởng tượng.

Trình Chính Niên nghiêng mắt, nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn thấy đứa trẻ trên sân phơi đối diện.

Anh mặc một cái áo khoác da cũ kĩ, mặt hướng về phía biển rộng sóng gió, phía xa có một tia chớp trắng xóa lóe lên, chiếu sáng bóng dáng anh, trong nháy mắt lại tối tăm. Bên tai vang lên tiếng sấm rền, hải âu bay rối loạn trên mặt biển, kêu lên một tiếng dài, mà anh lại ngắm nhìn mặt biển, khi thì cúi đầu, khi thì nhìn tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Quân Tắc gửi Hứa Nhận cho Trình Chính Niên.

Mà Hứa Nhận thật sự làm Trình Chính Niên cảm động, là vào lúc anh lên xe.

Trình Chính Niên giúp anh mở cửa xe, ánh mắt Hứa Nhận nhìn xuống tấm thảm trong khoang xe, chần chừ một lúc lâu, Trình Chính Niên lên xe, cho rằng anh ngượng ngùng, đơn giản quay đầu lại nói: "Cháu vào đi."

Ngay sau đó Hứa Nhận cởi áo của mình, trải ngay ngắn lên tấm thảm, sau đó lên xe, để đôi giày dính đầy bùn đất của mình giẫm lên áo.

Anh sợ làm bẩn thảm của ông.

Trong lòng Trình Chính Niên dâng lên cảm xúc phức tạp.

Sau đó ông lái xe đưa Hứa Nhận đến khách sạn, chờ anh lấy hành lý xuống, hai mươi phút sau gặp lại Hứa Nhận, anh đã đổi bộ quần áo mới, không hề nghèo túng như lúc trước, bộ quần áo này, tuy rẻ, nhưng lại phẳng phiu mới tinh, hơn nữa hình như anh cũng mới tắm, sấy tóc.

Khi đó Trình Chính Niên biết, Hứa Nhận một đứa trẻ hướng thiện.

----

Một khúc Bình đàn kết thúc, khách thưởng trà sôi nổi đứng dậy vỗ tay, Trình Chính Niên thoát khỏi dòng hồi ức, nói: "Trước đây vì không cho Hứa Nhận quấy rầy gia đình của ông, tôi chấp nhận thằng bé, thằng bé ở nhà tôi, vẫn luôn rất nghiêm chỉnh, sai sót duy nhất, đó là chuyện tôi không nghĩ tới, cô bé hạt tiêu nhà tôi, lại thích thằng bé."

"Cái gì?" Tách trà trong tay Lâm Quân Tắc run lên, nước trà suýt chút nữa tràn ra: "Trình Trì? Con bé thích Hứa Nhận?"

"Cũng được gần hai năm rồi." Trình Chính Niên lắc đầu: "Đều là người trẻ tuổi, ngày ngày ở chung một chỗ, khó tránh khỏi......"

"Không được! Thằng nhãi kia..." Lâm Quân Tắc còn chưa dứt lời, đã bị Trình Chính Niên phẩy tay cắt ngang.

"Tôi cũng từng phản đối, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi nói với Hứa Nhận, nếu các cháu còn tiếp tục, tôi sẽ không giúp cháu học đại học."

Lâm Quân Tắc gấp gáp hỏi: "Nó nói như thế nào?"

"Hai tuần sau thằng bé rời khỏi nhà tôi, một mình đi học đại học, học phí và phí sinh hoạt đều tự kiếm. Tôi cứ nghĩ thằng bé đã buông Trình Trì, nhưng không ngờ, cô con gái không nên thân của tôi lại vì nó mà chịu học lại, còn muốn thi đỗ dùng trường đại học với thằng bé."

Trình Chính Niên thổn thức cảm khái: "Tôi vốn cho rằng cuộc đời của Trình Trì sẽ cứ như vậy, không nghĩ tới cuối cùng con bé lại làm tôi kinh ngạc." Ông cười khẽ: "Coi như cá mặn xoay người đi, tôi chưa từng nghĩ con bé có thể thi đỗ đại học 985."

"Trình Trì cũng coi như có chí khí." Lâm Quân Tắc cảm khái.

"Chí khí chó má." Tuy Trình Chính Niên nói vậy, nhưng khóe miệng vẫn tràn đầy ý cười: "Đều nằm trong dự đoán của Hứa Nhận, thằng bé không cần học phí từ tôi, đó là vì dự đoán được sẽ có ngày này, thằng bé còn hiểu Trình Trì hơn tôi."

"Vậy bây giờ ông có thái độ gì?" Tay cầm tách trà của Lâm Quân Tắc siết đến trắng bệch, vội vàng nói: "Ông không thật sự để hai đứa..."

"Nếu tôi có thể quản lý được Trình Trì, con bé đã sớm không có bộ dáng như năm đó." Khi Trình Chính Niên nói lời này, thoáng bất đắc dĩ.

"Chính Niên, không thể được, người như Hứa Nhận, sao nó có thể ở bên Trình Trì, nó căn bản..."

Lâm Quân Tắc muốn nói nó căn bản không xứng, nhưng đột nhiên nghĩ đến, mình trước đây, chỉ sợ còn không bằng mười lần trăm lần so với Hứa Nhận hiện tại, nhưng sau mấy năm, không phải đã trở mình thành vị hôn phu của thiên kim nhà họ Dương sao, nếu nói ra, khác gì tự vả mặt đâu, ông ta đành trầm mặc.

"Tuy rằng trước mặt tôi, Trình Trì luôn khen ngợi thằng bé hết lòng, nhưng tôi cũng nhìn ra được thằng bé có khuyết điểm, tâm tư thằng bé tàn nhẫn, tay cũng cay, điều này bất kể che giấu như thế nào, ánh mắt luôn không thể lừa được."

Trình Chính Niên là người từng trải, chút tâm tư của Hứa Nhận, ông có thể nhìn thấu.

"Đúng vậy! Tâm tư trả thù của nó rất nặng, sao ông dám giao con gái cho nó..." Lâm Quân Tắc còn cầu mong Hứa Nhận cách ông ta càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp.

Trình Chính Niên cười cười, rất sảng khoái: "Đàn ông ấy mà, lưỡi đao phải liếm máu, nếu không tàn nhẫn sao có thể làm được việc lớn!"

Lâm Quân Tắc bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nói thế nào: "Ông đấy!"

"Hơn nữa, thằng bé tàn nhẫn với người khác, nhưng với con gái của tôi, lại thương, sẽ không để con bé bị uất ức, con bé ở bên ngoài học đại học, tôi cũng yên tâm." Trình Chính Niên nhấp một ngụm trà: "Tôi đã nghĩ xong rồi, chờ Hứa Nhận tốt nghiệp, cho dù muốn tìm công việc tốt, hay là tự mình gây dựng sự nghiệp, tôi sẽ âm thầm giúp đỡ thằng bé, đến khi thằng bé công thành danh toại, chuyện hai đứa, sẽ quyết định."

Lâm Quân Tắc thấy Trình Chính Niên đã có quyết định, trong lòng cũng rất bất an, hai nhà dù sao cũng quen biết từ lâu, sau này không thể không gặp gỡ, Hứa Nhận là con ông ta, cũng là quả bom không biết bao giờ sẽ nổ.

"Tôi vốn định... Để Lâm Giản và Trình Trì..." Lâm Quân Tắc buồn rầu nói.

"Được rồi, tên nhóc bệnh tật quấn thân kia, ông chấp nhận để con trai đến chỗ Trình Trì chịu bắt nạt, nhưng tôi không nỡ con gái chịu khổ!"

Lâm Quân Tắc cười khổ một tiếng, tuy không nói gì, nhưng trong lòng thực sự lo âu, tay cầm tách trà không nhịn được run rẩy, Trình Chính Niên nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: "Ông không nhận Hứa Nhận làm con trai, tôi lại muốn thằng bé làm con rể của tôi, cũng giống nhau, yên tâm, thằng bé là người thông minh, sẽ không nói gì đâu, chuyện này cũng không có người khác biết, đừng cả ngày như chim sợ cành cong, mất hết chí khí đàn ông, hơn nữa..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play