Hạ Diệp Chi nghe vậy thì mỉm cười bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, cô nói tên hai món ăn.
Lúc này Mạc Gia Thành mới bỏ qua cho cô.
Anh quay sang hỏi Mạc Hạ muốn ăn gì.
Mạc Hạ đi tới trước mặt Mạc Gia Thành, cùng anh xem thực đơn, rồi chỉ vào mấy món ăn.
“Nhiều quá rồi, cháu ăn không hết đâu, mấy món này là được rồi, nha?” Mạc Gia Thành rất kiên nhẫn với Mạc Hạ.
Mạc Hạ khó khăn lựa chọn nhưng vẫn gật đầu, có chút miễn cưỡng nói: “Vâng ạ.”
“Cháu không ăn hết sẽ lãng phí đó, nếu lát nữa cháu ăn hết mấy món này rồi, chúng ta lại gọi thêm được không?”
“Vâng ạ.”
“Ngoan.” Mạc Gia Thành xoa đầu Mạc Hạ, lúc này mới đưa thực đơn cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chỉ liếc nhìn anh.
Mạc Gia Thành hiểu ý ngay.
Anh sờ mũi, lấy thực đơn về.
Ý của Mạc Đình Kiên là để Mạc Gia Thành gọi món là được, anh ấy lười gọi.
Mạc Gia Thành đã sống chung với Mạc Đình Kiên một thời gian dài, đương nhiên cũng biết rõ sở thích của anh ấy.
Chọn món xong, phòng bao lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi Mạc Gia Thành: “Em đã thích nghi với ngôi trường sống bên đó chưa?”
“Rồi chị, em thích nghi rất tốt, còn ra ngoài làm nhiệm vụ mấy lần.” Dường như sợ Hạ Diệp Chi lo lắng, anh vội giải thích: “Đó đều là những nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, không có tính nguy hiểm.”
Dù sao anh mới chỉ là sinh viên trong trường.
Cho dù phải ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn làm nhiệm vụ tương đối khó cũng phải đợi sau khi bọn họ tốt nghiệp.
“Vậy thì tốt.” Ban nãy Hạ Diệp Chi cũng căng thẳng.
Cô nhìn Mạc Gia Thành từ một thiếu niên choai choai đến khi mang dáng vẻ kiên nghị có trách nhiệm như ngày hôm nay, trong lòng cũng có tình cảm sâu đậm với anh.
Trong mắt cô, Mạc Gia Thành luôn là một cậu bé.
Nhưng cô cũng phải đối mặt với sự thay đổi và trưởng thành của Mạc Gia Thành.
*
Trong lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành đang trò chuyện.
Mạc Hạ ngồi nghe hai người lớn nói chuyện, chỗ hiểu chỗ không.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không chỉ không ồn ào, còn tò mò lắng nghe.
Nghe được một lát thì phát hiện Mạc Đình Kiên không hề lên tiếng, cô bé tò mò nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đang cúi đầu, cô bé không nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh.
Không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Mạc Hạ quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, rồi gọi Mạc Đình Kiên: “Ba ơi.”
Mạc Đình Kiên nghe tiếng thì ngước mắt nhìn Mạc Hạ, dùng ánh mắt ra hiệu cô bé cứ nói đi.
Mạc Hạ không nói gì, chỉ mỉm cười.
Mạc Đình Kiên ngẩn người, cũng nhếch miệng theo.
Mặc dù anh chỉ nhếch miệng, trên mặt không có ý cười, nhưng khuôn mặt đã nhẹ nhàng hơn, không còn vẻ cứng ngắc như trước nữa.
Đến khi món ăn được mang lên, Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành mới tạm ngưng cuộc trò chuyện.
Khi thức ăn được bày ra, bọn họ vừa ăn vừa nói.
Mạc Gia Thành kể lại mấy chuyện trong ký túc xá.
Ở tuổi này, con trai đang dồi dào năng lượng, bọn họ thường nghĩ ra mấy chuyện để tạo niềm vui, xua đuổi sự tẻ nhạt trong cuộc sống khô khan ở trường học.
Mạc Gia Thành kể những chuyện này cho Hạ Diệp Chi nghe, cô không khỏi bật cười.
Còn Mạc Đình Kiên thì ngồi cạnh im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, không gia vào bọn họ.
Nếu tách những lời Mạc Gia Thành nói ra thì Mạc Hạ hiểu.
Nhưng nếu ghép lại một câu chuyện nào đó thì Mạc Hạ không hiểu.
Vì vậy cô bé không bị chọc cười, chỉ có thể vùi đầu ăn.
Còn tốt bụng gắp cho Mạc Đình Kiên món cánh gà mà cô bé thích nhất.