CHƯƠNG 88: CÔ ĐẾN MỘT MÌNH

Hạ Diệp Chi nói có hơi khó nghe.

Nhưng trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy, Tiêu Thanh Hà ở nhà họ Hạ tuy được coi là sống cuộc sống của bà chủ giàu có, nhưng so với những bà chủ nhà giàu khác, bà cũng được coi như là là dễ nuôi.

Hơn nữa, Tiêu Thanh Hà đều lo liệu thu xếp cuộc sống cho Hạ Lập Nguyên ba người họ.

170 tỷ tuy rằng không phải là một con số nhỏ, nhưng Hạ Lập Nguyên chắc chắn xoay sở được.

Nhưng Hạ Lập Nguyên chưa chắc đã chịu bỏ ra.

Hạ Hương Thảo rõ ràng đã rất tức giận, nhưng cứng rắn kiềm nén lại, nói: “Nếu như có tiền, chúng tôi tất nhiên chịu bỏ ra 170 tỷ chứ, nhưng vấn đề bây giờ là chúng tôi không có!”

“Không có thì xoay sở đi!” Hạ Diệp Chi lười tranh cãi với Hạ Hương Thảo nữa, quay đầu nhìn về Hạ Lập Nguyên, gọi ông một tiếng: “Bố!”

Hạ Lập Nguyên nhíu chặt mày: “Nếu việc này là thật, cho dù thế nào bố cũng sẽ gom đủ 170 tỷ tiền chuộc, nhưng chỉ có thời gian hai tiếng đồng hồ, bố đi đâu xoay sở đây!”

Hạ Diệp Chi có hơi bất ngờ, không ngờ Hạ Lập Nguyên lại đồng ý bỏ tiền.

“Xoay sở được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.” Hạ Diệp Chi nói xong, cúi đầu lướt danh bạ trong điện thoại.

Lúc này cô mới nhớ ra, ngoài Thẩm Lệ, cô gần như không có người bạn nào.

Hạ Lập Ngôn đã cầm điện thoại bắt đầu gọi.

Hạ Diệp Chi đi sang một bên, gọi cho Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ nghe điện thoại rất nhanh: “Có chuyện gì thế? Đã ăn cơm chưa?”

Hạ Diệp Chi hơi mím môi: “Tiểu Lệ, tớ muốn vay tiền cậu.”

“Được thôi, cậu vay bao nhiêu?” Thẩm Lệ vẫn luôn hào phóng với cô, chỉ cần cô mở miệng, Thẩm Lệ nhất định sẽ cho cô vay.

Suy cho cùng, sự việc nghiêm trọng, Hạ Diệp Chi đành bất chấp nói: “Cậu…có bao nhiêu?”

“Chắc khoảng…10 đến 13 tỷ? Tớ không rõ lắm, tớ phải xem đã…” Thẩm Lệ nói rồi mở điện thoại tra tiền tiết kiệm của mình.

Đang làm dở, cô bỗng ý thức được có gì không đúng, lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì? Xảy ra chuyện gì thế?”

“Mẹ tớ bị người ta bắt cóc rồi, cần 170 tỷ.”

“Vậy cậu mau báo cảnh sát!”

“Cũng phải chuộc người về trước đã rồi nói sau.” Hạ Diệp Chi vẫn đang lo chuyện của Tiêu Thanh Hà, sợ tên bắt cóc sẽ giết con tin.

Thẩm Lệ thực ra rất muốn nói, cứ để bà mẹ không có trái tim kia của cô chết là được rồi.

Nhưng cô quá hiểu Hạ Diệp Chi, chuyện này nếu Hạ Diệp Chi không biết thì thôi, nhưng cô bây giờ đã biết rồi, thì chắc chắn sẽ lo đến cuối cùng.

“Được thôi, tớ chuyển tiền cho cậu.”

“Cảm ơn cậu.”

Sau lưng Hạ Diệp Chi, Hạ Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.

Lúc nghe Hạ Diệp Chi nói “chuộc người về trước đã”, trên mặt Hạ Hương Thảo lộ ra nụ cười đắc ý.

Cô đi đến bên cạnh Hạ Lập Nguyên, nói nhỏ: “Con biết ngay Hạ Diệp Chi chắc chắn sẽ không mặc kệ mẹ mà.”

Hạ Lập Nguyên gật đầu, hai người hiểu ý cùng cười.

……

Thời gian hai tiếng sắp qua rồi, mấy người mới xoay sở chưa đến 20 tỷ, cách 170 tỷ vẫn còn rất xa.

Hạ Diệp Chi sốt ruột đi đi lại lại.

Bỗng nhiên Hạ Hương Thảo mở miệng gọi cô: “Hạ Diệp Chi, tôi nhớ trên tay cô có một tấm thẻ đen của nhà họ Mạc!”

Hạ Diệp Chi lập tức quay đầu nhìn cô ta.

Hạ Hương Thảo tiếp tục nói: “Bây giờ mạng người quan trọng, có thể cứu mẹ sống sót trở về hay không, đều dựa vào cô hết, chúng tôi đã dốc toàn lực rồi.”

Hạ Diệp Chi vừa nãy cũng quá gấp rồi, thế mà quên mất trong tay mình có một tấm thẻ đen!

“Tôi lập tức về lấy!” Hạ Diệp Chi không quan tâm nhiều đến vậy, việc giờ rất gấp, phải chuộc Tiêu Thanh Hà về đã.

Hạ Lập Nguyên lúc này lên tiếng: “Chúng ta cùng đưa con về lấy, sau đó đến địa điểm giao dịch.”

Thời hạn hai tiếng sắp đến tới nơi rồi, Hạ Diệp Chi vì muốn tranh thủ thời gian, nên chấp nhận lời đề nghị của Hạ Lập Nguyên.

Ba người rất nhanh đã đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên và “Mạc Gia Thành” đều chưa trở về, Hạ Diệp Chi lấy thẻ liền ra ngoài.

Cô vừa đi vừa lấy điện thoại báo cảnh sát.

Trước đó cô nhận được cuộc gọi của kẻ bắt cóc, quá lo lắng, đến chuyện báo cảnh sát để lập bản báo cáo cũng quên mất.

Hạ Hương Thảo thấy cô gọi điện thoại, gương mặt căng thẳng hỏi: “Cô gọi điện cho ai? Hay là tên bắt cóc gọi cho cô rồi?”

“Báo cảnh sát, lập hồ sơ.” 170 tỷ này không thể để cho kẻ bắt cóc lấy trắng.

Tiêu Thanh Hà được cứu về, cũng không thể để cho tên bắt cóc được hời.

Hạ Hương Thảo vừa nghe thấy cô định báo cảnh sát, cả người lặng đi một lát, sau đó mới nói: “Hay là đừng báo cảnh sát, chuộc mẹ về đã rồi tính sau, bà chắc chắn đã nhìn thấy hình dáng kẻ bắt cóc, đến lúc đó hẵng báo cảnh sát bắt người cũng được.”

“Không được, tôi phải báo.”

Hạ Diệp Chi thái độ kiên quyết, Hạ Hương Thảo tim như bị treo ngược lên, trực tiếp cướp điện thoại của cô ngắt cuộc gọi, lời nói mang sự chỉ trích: “Cô vội vã báo cảnh sát như thế làm gì? Cô muốn hại chết mẹ ruột của mình à? Nhỡ đâu bị kẻ bắt cóc bắt được, rồi giết hại mẹ thì sao? Tôi thừa nhận mẹ tốt với tôi hơn cô, nhưng cô cũng không cần hại bà như vậy! Dù thế nào đi nữa bà ấy cũng là người mẹ sinh ra cô nuôi dưỡng cô!”

Hạ Hương Thảo nói như lời nghiêm nghĩa chính, nói đến cô cũng suýt nữa thì tin.

“Im miệng!” Hạ Hương Thảo tuy nói sự thật, nhưng Hạ Diệp Chi nghe rất chói tai.

Cái gì không quan tâm cũng được, nhưng suy cho cùng bà ta là mẹ ruột của cô.

Kẻ bắt cóc đã nói địa chỉ, sau đó nói: “Chỉ một mình cô được phép đến, một khi phát hiện báo cảnh sát hoặc có người khác đi cùng, chúng tôi sẽ…giết con tin!”

Điện thoại đang mở lớn âm lượng, Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo cũng nghe thấy lời của kẻ bắt cóc.

Trong lòng Hạ Diệp Chi dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô cảm giác kẻ bắt cóc từ đầu đến cuối chỉ nhằm vào cô, thậm chí chẳng hề nhắc đến Hạ Lập Nguyên.

Chỉ vì cô là bà chủ của nhà họ Mạc, bọn chúng cho rằng cô có nhiều tiền, nên mới bắt Tiêu Thanh Hà sao?

Mặc dù cách nói này nghe cũng hợp lý, nhưng liên kết với hành vi của kẻ bắt cóc, vẫn thấy có hơi quá miễn cưỡng.

Hạ Hương Thảo hỏi cô đầu tiên: “Tại sao lại chỉ mình cô được đi?”

“Việc này không an toàn.” Hạ Lập Nguyên nói: “Con lái xe của Hạ Hương Thảo đi đằng trước, chúng ta theo đằng sau con.”

Trong chuyện cứu Tiêu Thanh Hà, Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo thể hiện ra sự nhiệt tình và chính trực trước giờ chưa từng thấy.

Hạ Diệp chi mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không hoài nghi gì, dù sao Tiêu Thanh Hà là người đã sống cùng bọn họ hai mươi mấy năm.

Hạ Lập Nguyên nói xong, lại hỏi Hạ Diệp Chi: “Con biết lái xe không?”

Hạ Diệp Chi giương môi, cười trào phúng: “Biết.”

Bốn năm đại học, cô tự mình nuôi mình, cũng nhận viết một số kịch bản kiếm sống, có những lúc kiếm được nhiều tiền, cũng có lúc kiếm được rất ít, trừ học phí và sinh hoạt phí ra, tiền để học và thi bằng lái xe ô tô là cô tự mình tiết kiệm được.

……

Địa chỉ mà kẻ bắt cóc đưa cô là một gara bỏ hoang ở ngoại ô, nghe tên đã thấy hoang vu.

Sau khi định vị, liền soạn một đoạn tin nhắn, gửi địa chỉ của gara bỏ hoang đó cho Thẩm Lệ, bảo Thẩm Lệ báo cảnh sát giúp cô.

Bây giờ cô phải mau chóng đến đó, rất có thể người của tên bắt cóc sẽ theo dõi trên đường, thế nên cô chỉ có thể nhờ Thẩm Lệ báo cảnh sát.

Sau khi tin nhắn được gửi, Hạ Diệp Chi liền xóa luôn đi.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play