CHƯƠNG 754: THOẠT NHÌN CHỈ LÀ NGOÀI Ý MUỐN

Cuộc nói chuyện giữa Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ cuối cùng cũng kết thúc rất nhanh, không đạt được hiệu quả mà cô muốn. Những lời cô muốn nói cũng không thể nói ra.

Thật ra làm công tác tâm lý với trẻ con là đơn giản nhất nhưng cũng là khó nhất.

Bọn chúng rất tin tưởng lời của bạn, lại rất dễ bị ảnh hưởng không tốt.

*

Hôm sau sau khi Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đến nhà trẻ thì dự định đi gặp mặt Tạ Ngọc Nam.

Bây giờ bọn họ đã khởi kiện, như vậy không đến mấy ngày nữa bên phía Mạc Đình Kiên sẽ nhận được thư mời của tòa án.

Mà chuyện bây giờ cô và Tạ Ngọc Nam cần làm là tìm chứng cứ, tìm được chỗ đột phá để thắng vụ kiện này.

Sau khi Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ đi vào nhà trẻ thì trở vào trong xe.

Cô vừa ngồi vào xe đã nghe thấy tiếng “tít tít” âm báo tin nhắn tin tức vang lên.

Hạ Diệp Chi vừa thắt dây an toàn vừa cầm điện thoại lên.

Cô đang muốn xóa luôn tin nhắn tin tức kia đi nhưng khi nhìn thấy tiêu đề của tin nhắn đột nhiên cô dừng tay lại.

“Thẩm Lệ bị thương trong buổi hoạt động họp mặt hôm qua…”

Thẩm Lệ bị thương?

Hạ Diệp Chi vội vã mở tin tức ra xem.

Trên đó chỉ có vài bức ảnh, chỉ có vài câu nửa thật nửa giả.

Hạ Diệp Chi gọi thẳng cho Thẩm Lệ.

Điện thoại vang lên một hồi lâu cũng không có ai bắt máy, Hạ Diệp Chi lên facebook nhắn tin cho Thẩm Lệ: “Có tin tức nói cậu bị thương, xảy ra chuyện gì vậy? Có đúng là cậu bị thương không?”

Ngược lại Thẩm Lệ trả lời rất nhanh: “Không có gì, chỉ là rách một ít da, vết thương nhỏ thôi.”

“Thật sao?” Tuy rằng giới truyền thông thích nói hơi quá, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn hơi không yên tâm.

Thẩm Lệ lại trả lời một câu: “Đúng là không sao.”

Hạ Diệp Chi không tin nói: “Vậy sao cậu không nghe điện thoại của tớ?”

Thẩm Lệ không trả lời, Hạ Diệp Chi lại nhắn tin: “Bệnh viện nào, gởi địa chỉ qua đây, nhanh lên!”

Qua nửa phút, Thẩm Lệ mới nhắn địa chỉ bệnh viện cho cô.

Hạ Diệp Chi nhìn địa chỉ bệnh viện hơi thở dài. Cô đã biết Thẩm Lệ là đang gạt cô mà.

Thẩm Lệ thoạt nhìn như người rất vô tâm, lại lơ đễnh. Trên thực tế cô ấy rất tỉ mỉ. Lúc thực sự xảy ra chuyện cũng không thích lên tiếng, không muốn để người khác biết rồi lo lắng.

Hạ Diệp Chi lái xe đi tới bệnh viện Thẩm Lệ đang điều trị.

Thẩm Lệ ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện. Ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng canh, cũng may người đại diện của Thẩm Lệ cũng ở đó, cô ấy biết Hạ Diệp Chi.

Cô ấy thấy Hạ Diệp Chi liền hỏi: “Cô Hạ đến rồi.”

“Ừm, Lệ thế nào rồi?” Hạ Diệp Chi hỏi.

Người đại diện hơi do dự nói: “Cô vào xem thử đi.”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi. Nếu đúng là vết thương nhỏ thì người đại diện hoàn toàn có thể nói thẳng ra Thẩm Lệ bị thương ở đâu. Nhưng cô ấy lại không nói gì cả, ngược lại còn bảo Hạ Diệp Chi tự đi vào trong xem. Cô ấy chỉ nói Thẩm Lệ bị thương không nhẹ.

Hạ Diệp Chi đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh.

Thẩm Lệ nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, phát hiện Hạ Diệp Chi đã đến, cô ấy liền nhếch miệng lộ ra nụ cười, giọng điệu hoạt bát giống thường ngày nói: “Diệp Chi, sao cậu tới nhanh thế?”

Hạ Diệp Chi không trả lời, đứng trước giường bệnh, cau mày nhìn cô ấy.

Trên trán Thẩm Lệ còn quấn một lớp băng gạc, một chân bó thạch cao, một cánh tay cũng bị quấn băng trắng xóa. Khuôn mặt trắng bệch còn cười hi hi ha ha nhìn Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi vừa tức lại đau lòng, cô tức giận hỏi Thẩm Lệ: “Đây chính là bị rách một chút da mà cậu đã nói?”

Thẩm Lệ chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng không chỉ có bị rách da, còn bị thương đến xương một chút…”

Hạ Diệp Chi gằn từng chữ: “Chỉ là bị thương một chút?”

Áp suất thấp trên người Hạ Diệp Chi quá rõ ràng, Thẩm Lệ vội vàng nói nghiêm túc: “Rách trán, còn bị té gãy chân.”

Hạ Diệp Chi hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên đến xem chân của cô ấy.

Nhưng mà chân cô ấy đã bó bột dày như thế, căn bản không nhìn ra được gì.

Thẩm Lệ bắt đầu liên miên cằn nhằn nói: “Diệp Chi, không phải tớ nói cậu, bây giờ cậu không vui, khí tràng âm trầm kia giống hệt ông chủ lớn, dọa chết người rồi, cô đó, đừng…”

“Tinh thần của cậu rất tốt nhỉ?” Hạ Diệp Chi cắt ngang lời cô ấy, đồng thời còn trừng mắt với cô ấy.

Thẩm Lệ im tiếng nói ngay lập tức, cười hì hì, vỗ mép giường nói: “Ai ôi, đến đây ngồi nào.”

Hạ Diệp Chi đến bên cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt nhìn băng gạc quấn trên trán hỏi: “Sao lại bị thương nặng như thế? Tin tức nói lúc cậu xuất hiện trong buổi hoạt động mới bị thương, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Còn không phải do đơn vị tổ chức làm việc không cẩn thận sao? Mấy thiết bị kia không chuẩn bị kỹ lưỡng, một hoạt động trong phòng, cái kệ kia ngã xuống đè lên người tớ …”

Thẩm Lệ nói vô cùng hời hợt nhưng Hạ Diệp Chi nghe được lại run sợ trong lòng: “Tại sao lại có sai sót lớn như vậy? Các cậu không biết đối với một diễn viên mà nói, khuôn mặt và đôi chân quan trọng đến cỡ nào sao?”

Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi tức giận như vậy, vội lên tiếng động viên cô nói: “Bác sĩ đã nói vấn đề không lớn, cố gắng dưỡng bệnh là được, chân cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, vết thương trên trán cũng sẽ không để lại sẹo. Hơn nữa, người đại diện của tớ đã liên hệ với luật sư rồi, chuẩn bị đi theo trình tự pháp luật.”

Nghe cô ấy nói như vậy sắc mặt của Hạ Diệp Chi mới khá hơn một chút.

“Hai năm nay tớ cũng chẳng được nghỉ ngơi gì mấy. Bị như thế này thì có thể nghỉ phép dài hạn rồi.” Thẩm Lệ lầm bầm lầu bầu nói, không biết là đang tự an ủi bản thân hay là đang an ủi Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

Cho dù Thẩm Lệ tĩnh dưỡng nửa năm mới xuất hiện thì cũng không cần lo lắng không có phim đóng. Vừa lúc bắt đầu cô cũng không dự định sẽ đi trên con đường thành sao, vì vậy cũng không hy vọng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng phải luôn giữ vững độ hot để cho người khác nhớ tới cô. Cô chỉ cần bảo đảm chất lượng của mỗi tác phẩm là được rồi.

Hơn nữa, Cố Tri Dân cũng sẽ không để cho cô không có phim đóng.

Tuy rằng hai người này thoạt nhìn vô cùng không hợp, dây dưa quấn quít nhiều năm như vậy vẫn là một cặp oan gia. Nhưng tình nghĩa của hai người lại rất sâu đậm, cho dù không phải là tình yêu thì cũng còn có tình cảm khác.

Thẩm Lương lắc đầu nói: “Ở trong bệnh viện rất nhàm chán, cậu không có chuyện gì thì đến nói chuyện với tớ nhé.”

“Tớ có thời gian sẽ đến thăm cậu.” Hạ Diệp Chi nói xong, nhìn xung quanh nói: “Cậu không nói cho người trong nhà biết sao?”

“Ba và mẹ tớ đã đi du lịch nước ngoài rồi.” Thẩm Lệ vô cùng đáng thương nói.

Hạ Diệp Chi cười một tiếng: “Khoảng thời gian này tớ không dự định viết kịch bản mới, mỗi ngày sẽ hầm canh đem qua cho cậu.”

“Cậu đúng là tốt hơn cả mẹ ruột của tớ…” Thẩm Lệ cảm động đến suýt chút nữa gọi mẹ.

Hạ Diệp Chi tán gẫu với cô ấy một lúc thì chuẩn bị rời đi.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, người đại diện trở về từ bên ngoài, trong tay còn cầm theo đồ nói: “Cô Hạ phải đi rồi sao?”

“Ừm.” Hạ Diệp Chi nhìn túi đồ trong tay người đại diện một hồi, giống như nghĩ tới chuyện gì vội hỏi: “Chuyện Thẩm Lệ bị thương lần này đã điều tra thế nào rồi? Có kết quả chưa?”

Người đại diện lắc đầu nói: “Sự cố hiện trường xem ra chỉ là ngoài ý muốn, nhưng sai sót này cũng quá lớn. Trước đó chúng tôi cũng đã hợp tác với đơn vị tổ chức này vài lần rồi, bọn họ từ trước tới giờ làm việc cũng rất chặt chẽ cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play