CHƯƠNG 736: KHÔNG ĐƯỢC NÓI LẠI VỚI BẤT KỲ KẺ NÀO
Lại một tiếng chị dâu khiến cho Thời Dũng tỉnh táo lại.
Đối với dặn dò của Mạc Đình Kiên, anh luôn đặt ở vị trí quan trọng nhất, lập tức nói: “Tôi sẽ đi ngay.”
Sau khi Thời Dũng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Mạc Đình Kiên và Hình Uyên .
Hình Uyên bằng tuổi với Thời Dũng, Thời Dũng lại lớn hơn Mạc Đình Kiên hai tuổi, xét theo độ tuổi mà nói, Mạc Đình Kiên kêu cô một tiếng chị dâu cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều anh là Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà suy nghĩ của Mạc Đình Kiên lại đơn giản hơn nhiều.
Anh lệnh cho Tiêu Thâm bảo vệ Hạ Diệp Chi là vì anh có giao dịch với Tiêu Thâm. Anh dặn dò Thời Dũng làm việc là bởi vì Thời Dũng là cấp dưới của anh, gần 10 sát cánh với anh, sai bảo Thời Dũng làm việc đã sớm trở thành thói quen của Mạc Đình Kiên.
Tùy rằng Hình Uyên là vợ của Thời Dũng, nhưng lại không thân cũng chẳng quen biết gì với Mạc Đình Kiên.
Mà Mạc Đình Kiên cũng không phải là loại người lương thiện gì, nhưng anh cũng không phải là loại người ngang ngược không nói đạo lý.
Trong phòng yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, Hình Uyên nghĩ nghĩ, bắt đầu tìm đề tài từ trên người của Hạ Diệp Chi, nói: “Hình như cô Hạ đang có tâm sự gì đó, gần đây tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm.”
Quả nhiên, khi nói đến bệnh tình của Hạ Diệp Chi, sắc mặt của Mạc Đình Kiên cũng trở nên nghiêm túc: “Nếu tiếp tục như vậy liệu có khiến cho bệnh tình của cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn không?”
Vốn dĩ Hình Uyên chỉ muốn tìm một chủ đề nói chuyện một chút, không muốn duy trì bầu không khí xấu hổ trong phòng, nhưng Mạc Đình Kiên nghiêm túc như vậy, cô cũng có chút khẩn trương, ngồi thẳng lưng, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: “Sẽ có một số ảnh hưởng nhất định tới tình trạng bệnh, nếu có thể duy trì tâm trạng thoải mái thì tốt hơn.”
Vừa nghe Hình Uyên nói như vậy, sắc mặt của Mạc Đình Kiên vốn đã không tốt nay càng thêm khó coi hơn.
Khi Mạc Đình Kiên tỏ thái độ vốn rất dọa người, Hình Uyên nhìn thấy bộ dạng này của anh, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể ngồi yên chờ Thời Dũng đưa Mạc Hạ tới.
Cũng may, trong lúc ngồi chờ, cô nhận được một cuộc điện thoại của đồng nghiệp, tìm cô hỏi một chút ý kiến về chuyên môn.
Lúc này Hình Uyên mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, vẻ mặt áy náy nói với Mạc Đình Kiên: “Ngài Mạc, tôi xin phép nghe điện thoại một chút.”
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô một cái, Hình Uyên hiểu ý, tự giác đứng dậy đi nghe điện thoại.
Chờ khi cô cúp điện thoại, phát hiện trong phòng khách đã không có ai, lập tức xoay người nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Diệp Chi, hẳn là anh đi thăm Hạ Diệp Chi.
Chỗ ở của Hạ Diệp Chi không quá xa với biệt thự trên đảo của Mạc Đình Kiên, hẳn là Thời Dũng sẽ tới rất nhanh.
Mạc Đình Kiên đứng ở mép giường, nhìn bình truyền dịch một cái, chất lỏng trong bình đã vơi đi một nửa, hẳn là Hạ Diệp Chi cũng sắp tỉnh lại.
Anh có chút chua xót, khẽ đưa tay sờ lên gò má của cô, lại nắm tay cô một cái, bởi vì đang truyền dịch cho nên tay cô hơi lạnh một chút.
Mạc Đình Kiên nắm tay Hạ Diệp Chi, giúp cô làm ấm bàn tay rồi mới đặt tay cô vào trong chăn.
Sau đó cũng quay người một mạch đi thẳng ra ngoài.
Hình Uyên còn đang chờ ở bên ngoài, Mạc Đình Kiên nói với cô ta: “Khi Thời Dũng đưa Hạ Hạ tới đây, nói với cậu ấy một tiếng là tôi đi trước.”
“Được.” Hình Uyên gật gật đầu, lại thấy Mạc Đình Kiên nhấc chân đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Ngài Mạc, anh phải đi rồi sao? Không cần chờ cô Hạ tỉnh lại sao?”
Mạc Đình Kiên thoáng dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía sau nói đúng một câu: “Làm phiền cô.”
“Này……” Hình Uyên còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Mạc Đình Kiên đã mở cửa đi ra ngoài.
Có rất ít người biết đến kế hoạch của anh, ban đầu, ngay cả Thời Dũng và Cố Tri Dân đều không biết, mà Phó Đình Tây cũng không phải là loại người sợ phiền toái, thích xen vào việc của người khác, cho nên anh ta cũng sẽ không nói bậy.
Về phần Hình Uyên, cô là vợ của Thời Dũng, tin tưởng anh sẽ có cách giải quyết ổn thỏa.
Mạc Đình Kiên chân trước mới vừa rời khỏi không bao lâu thì chân sau Thời Dũng đưa Hạ Hạ tới.
Vừa vào nhà liền nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một mình Hình Uyên.
Hạ Hạ vừa vào phòng liền chạy ngay tới chỗ Hình Uyên, vừa chạy vừa kêu: “Mẹ, mẹ…”
Chạy đến trước mặt Hình Uyên, Hạ Hạ mới phát hiện, người ngồi trước mặt mình không phải là Hạ Diệp Chi.
“Cháu chính là Hạ Hạ sao?” Hình Uyên cũng biết Hạ Hạ, cô khẽ cúi người, vẻ mặt tươi cười nhìn con bé.
“Đúng rồi, dì là ai?” Hạ Hạ tuy đang trả lời Hình Uyên nhưng đôi mắt lại dáo diết nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Hạ Diệp Chi.
Hình Uyên nhận ra con bé đang tìm Hạ Diệp Chi, bị dáng vẻ của con bé cảm động, ôn nhu nói: “Dì là vợ của chú Thời Dũng, con có thể kêu dì là dì Thời.”
Hạ Hạ lùi về sau nửa bước, quay đầu lại nhìn về phía Thời Dũng
Tính cảnh giác của con bé quá mạnh, con bé chưa từng gặp qua Hình Uyên nên cũng không tin tưởng lời nói của Hình Uyên, muốn Thời Dũng xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô.
Thời Dũng gật đầu với con bé, lúc này Mạc Hạ mới kêu một tiếng: “Dì Thời.”
Mạc Hạ lên tiếng chào hỏi xong lại đi đến bên cạnh Thời Dũng, túm tay áo của anh, nhìn anhh. So với Hình Uyên, con bé vẫn tin tưởng Thời Dũng hơn.
Thời Dũng sờ đầu con bé, nắm tay mở cửa phòng ngủ của Hạ Diệp Chi ra.
“Mẹ của cháu bị bệnh, cháu nói chuyện nhỏ tiếng thôi nhé.” Thời Dũng khẽ vịn hai vai của con bé, đẩy con bé vào bên trong phòng.
Mạc Hạ cũng biết sinh bệnh là có ý gì, con bé cũng từng sinh bệnh, nó biết bệnh sẽ rất khó chịu, cần phải uống thuốc.
Con bé chậm rãi đi tới trước giường, nhón chân lên nhìn Hạ Diệp Chi.
Phát hiện ra Hạ Diệp Chi đang nhắm mắt ngủ, con bé khẽ kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ.”
Thấy Hạ Diệp Chi không có đáp lại mình, con bé quay đầu nhìn về phía Thời Dũng nói: “Mẹ ngủ rồi!”
“Ừm, cháu ở lại đây với mẹ cháu đi.” Thời Dũng gật đầu nói với con bé.
Mạc Hạ lập tức đứng ở mép giường, nắm tay của Hạ Diệp Chi, tay của trẻ con rất ấm áp, khi tay con bé chạm vào tay của Hạ Diệp Chi, khẽ kinh hô một tiếng: “Tay của mẹ lạnh quá.”
Thời Dũng thấy Mạc Hạ ngoan ngoãn đứng ở mép giường, liền lặng lẽ lui đi ra ngoài, hơi khép cửa lại, cũng không có đóng hẳn.
“Cậu chủ đâu? Đã đi rồi sao?” Sau khi ra ngoài, Thời Dũng kéo Hình Uyên đến một bên, hỏi.
“Đi rồi, hình như anh ấy không muốn để cho Hạ Hạ nhìn thấy anh ấy ở đây.” Tuy rằng Mạc Đình Kiên chưa nói gì cả, nhưng Hình Uyên cũng có thể đoán được điểm này qua hành động của anh.
Thời Dũng khẽ gật đầu: “Anh đã biết.”
Đừng thấy Mạc Hạ còn nhỏ, con bé rất thông minh, cái gì cũng biết, nếu con bé thấy Mạc Đình Kiên cũng ở chỗ này, nhất định sẽ nói lại cho Hạ Diệp Chi nghe, đến lúc đó Hạ Diệp Chi nghi ngờ, nói không chừng sẽ khiến công sức của bọn họ cũng đổ sông đổ biển.
Hình Uyên có chút tò mò: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải nói là ngài Mạc sắp kết hôn với cô gái họ Tô sao? Thoạt nhìn, ngài Mạc vẫn rất quan tâm cô Hạ.”
Thời Dũng khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Chuyện này em cũng không nên nói lại với bất kỳ người nào, cậu chủ có kế hoạch của cậu ấy, có nhiều chuyện rất phức tạp.”
“Em biết.” Hình Uyên biết nước hào môn rất sâu, cũng không có hỏi nhiều, lại có chút không yên tâm, dặn dò Thời Dũng: “Anh cũng phải cẩn thận mọi chuyện đó.”
Trên gương mặt vạn năm không cảm xúc của Thời Dũng đột nhiên xuất hiện nét cười, cả người cũng ôn nhu hơn, nói: “Anh biết.”
“Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi!” Giọng nói mừng rỡ của Mạc Hạ vang lên bên trong phòng, Thời Dũng và Hình Uyên vội vàng đi vào trong.
Hạ Diệp Chi nằm ở trên giường quả nhiên đã tỉnh, chỉ là ánh mắt còn có chút mờ mịt.
“Mẹ!” Mạc Hạ vui vẻ ra mặt, bò lên trên dường, còn cố tình tránh qua cánh tay đang truyền dịch của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy như chính mình đã ngủ suốt một thế kỷ, khi tỉnh lại, cả người đều nằm trong trạng thái hốt hoảng, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Mạc Hạ mới chậm rãi tỉnh táo lại.