CHƯƠNG 700: EM KHÔNG PHẢI KHÔNG DÁM, EM LÀ KHÔNG MUỐN GẶP ANH

Mạc Gia Thành ở trên người mình sờ xoạng qua lại một hồi, một lúc lâu sau rốt cục mới sờ ra được giấy phép lái xe đưa cho cô.

Nhàu nát nhăn nhúm, cứ như là vừa móc ra từ trong đống rác.

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn, cuối cũng vẫn đồng ý để cho cậu lái xe đèo cô.

Cô đi qua phía ghế bên cạnh ghế tài xế, Mạc Gia Thành lại chạy đến mở cửa xe cho cô: “Chị Diệp Chi, chị lên xe đi.”

Sau khi Hạ Diệp Chi lên xe, liền trêu ghẹo Mạc Gia Thành: “Em đã có bạn gái chưa?”

“Không có, cả trường học cũng chỉ có một người phụ nữ là bác gái ở trong căng tin, ở đâu ra tìm được một cô bạn gái cơ chứ.” Mạc Gia Thành tội nghiệp nói.

Lúc này, vừa vặn ở ven đường có một tiệm bánh gato, Mạc Gia Thành hưng phấn nói: “Chị Diệp Chi , em muốn ăn uống bánh gatô.”

Hạ Diệp Chi liền ra hiệu cho cậu đỗ xe lại, hai người vào trong mua bánh.

Sau đó ở trên đường, Mạc Gia Thành nhìn thấy bất kì chỗ nào có đồ ăn đều muốn dừng xe vào mua, giống như là đứa bé đòi ăn.

Hạ Diệp Chi cười nói: “Bây giờ chị đã tin em khi ở bên trong trường qua rất khổ cực.”

“Tất nhiên rồi.” Mạc Gia Thành không buông tha bất kỳ cơ hội giả bộ đáng thương nào ở trước mặt Hạ Diệp Chi.

Trong dịp Tết Nguyên đán, Hạ Diệp Chi giữ rất nhiều thức ăn trong nhà. Về đến nhà, Hạ Diệp Chi liền làm một bàn ăn cho Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành cầm một gói thịt bò khô, vừa ăn vừa ở trong phòng vòng tới vòng lui, đánh giá bố trí của gian phòng.

Cậu nhìn một lúc rồi bắt đầu đánh giá: “Chị Diệp Chi, phòng này của chị cũng quá nhỏ đi. Chờ sau này em kiếm được tiền, em sẽ mua cho chị một căn phòng lớn hơn.”

Hạ Diệp Chi bật cười, quả nhiên vẫn còn con nít, suy nghĩ vẫn chưa lớn.

Cô nhìn Mạc Gia Thành một cái, nói: “Phòng này là chị thuê thôi.”

Quả nhiên, mặt Mạc Gia Thành lộ vẻ kinh ngạc.

Hạ Diệp Chi nhịn xuống kích động muốn cười, nhẹ gật đầu với Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Diệp Chi: “Bây giờ tuy rằng em không có nhiều tiền, nhưng tiền giúp chị mua lại căn phòng này thì vẫn có.”

Hạ Diệp Chi thực sự là không nhịn được cười cười: “Tại sao nhất định phải nhà mua cho chị?”

Vẻ mặt của Mạc Gia Thành lập tức nghiêm túc lên, cậu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, vẻ mặt thành thật nói: “Bởi vì chị rất tốt với em nha, em cũng muốn đối tốt lại với chị.”

Hạ Diệp Chi cẩn thận suy nghĩ một chút, cô cảm thấy cô cũng không đối xử với Mạc Gia Thành quá tốt, nhưng mà Mạc Gia Thành vẫn luôn yêu quý cô.

Hạ Diệp Chi lắc đầu, từ chối ý tốt của cậu: “Em không cần mua nhà cho chị, chị cũng không thiếu tiền.”

Mạc Gia Thành rất rõ ràng không tin, Hạ Diệp Chi tăng thêm giọng điệu: “Chị nói chính là thật.”

“Em cũng rất nghiêm túc đấy.” Mạc Gia Thành buông gói thịt bò khô xuống, lại cầm lấy một túi kẹo đường.

Hạ Diệp Chi cũng không tiếp tục cùng Mạc Gia Thành tranh chấp, đi nhìn một chút đồ ăn trong tủ lạnh, muốn làm đồ gì đó cho cậu ăn.

Thật ra đã trải qua mấy năm, Mạc Gia Thành thích ăn cái gì, Hạ Diệp Chi đã hoàn toàn không còn nhớ rõ.

Mạc Gia Thành đúng là không khách khí một chút nào, chạy đến chỉ vào thức ăn bên trong tủ lạnh trước mặt, nói: “Em muốn ăn cái này, cái này cũng muốn ăn, ai, còn có cái này…”

Cái này ngược lại giúp cho Hạ Diệp Chi đỡ phải hỏi nhiều.

Hạ Diệp Chi nghĩ tới lát nữa Mạc Gia Thành còn phải đi gặp Mạc Đình Kiên, chưa tới năm giờ đã làm xong cơm tối.

Mạc Gia Thành ăn cơm rất nhanh, lượng cơm ăn cũng rất lớn.

Hạ Diệp Chi sau khi giúp cậu xới hai bát cơm, liền thẳng thắn đem nồi cơm điện đặt trước mặt cậu, để cho cậu tự mình lấy cơm.

Hạ Diệp Chi không nhịn được khuyên nhủ: “Em cứ ăn từ từ thôi, không có người giành cơm với em đâu.”

“Quen rồi, bọn em khi ăn cơm đều có thời gian hạn chế. . .” Lúc Mạc Gia Thành nói chuyện trong miệng còn đầy cơm, giọng nói có chút hàm hồ không rõ.

Hạ Diệp Chi mấp máy môi, có chút đau lòng.

Tính tình của Mạc Gia Thành không gò bó, cũng rất không thích học ở trường học quản lý quân sự.

Nếu như không phải có chuyện của Mạc Liên bọn họ… Mạc Gia Thành có thể vẫn còn là một cậu chủ tự do tự tại, không cần vì để rời xa thị phi mà bị Mạc Đình Kiên đưa đến một trường học nghiêm ngặt như vậy đi.

Dù sao thì, Mạc Đình Kiên sắp xếp con đường này cho Mạc Gia Thành cũng không tệ, nhưng mà nếu như có thể sống theo ý nguyện của chính mình, chẳng phải là càng vui sướng hơn hay sao.

Hạ Diệp Chi khóe môi cong lên, cười cười gắp thức ăn cho cậu: “Vậy thì ăn nhiều một chút đi.”

“Ưm, chị Diệp Chi làm cơm vẫn là ăn ngon như vậy, nếu có thể ngày ngày đều được ăn thì tốt biết mấy.” Mạc Gia Thành cảm thán, sau đó lại thở dài: “Nhưng chẳng mấy chốc em sẽ phải về trường học.”

Hạ Diệp Chi không lên tiếng, im lặng nhìn cậu.

Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi muốn đưa Mạc Gia Thành trở lại, nhưng Mạc Gia Thành trước khi cô nói chuyện đã đứng lên đến bắt đầu thu bát đĩa:”Rửa bát! Ăn uống quá no rồi giờ cần phải động đậy.”

“Cứ để đó cho chị. . .”

“Cứ để em rửa, chị Diệp Chi, chị nghỉ ngơi đi.”

Lại mất thêm một líc, đợi đến khi bọn họ chuẩn bị đi trời cũng đã tối rồi.

Mạc Gia Thành bất đắc dĩ theo Hạ Diệp Chi ra ngoài, bước chân chậm chạp, rõ ràng cậu không hề muốn đi gặp Mạc Đình Kiên.

“Nếu em đã được nghỉ về nhà, thì nên đi gặp Mạc Đình Kiên một chút, dù sao thì anh ấy cũng là anh họ của em.” Hạ Diệp Chi tuy rằng đau lòng cho cậu, nhưng điều nên nói vẫn phải nói.

Mạc Gia Thành cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.”

Hai người đi tới cửa thang máy, Hạ Diệp Chi đưa tay xoa bóp thang máy, chờ trong thang máy đến.

Ting ——

Thang máy đến rồi.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp Chi đang muốn đi vào bên trong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên lại đang từ bên trong đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi hơi dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành đứng cách cô nửa bước ở phía sau, mặt không hề có chút cảm xúc nào nhìn Mạc Đình Kiên, trong mắt cũng không có một tia mừng rỡ.

Hạ Diệp Chi thầm kinh ngạc, từ khi cô bắt đầu nói đưa cậu đi gặp Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành vẫn luôn nhìn trái nhìn phải mà đánh lạc hướng cô, có vẻ như là không muốn đi tìm Mạc Đình Kiên một chút nào.

Suy nghĩ này vào giờ phút này đã được chứng minh.

Mạc Đình Kiên hai bước từ trong thang máy đi ra, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Mạc Gia Thành, giọng nói lạnh lẽo: “Vụng trộm trốn về, còn chạy tới Kim Hải gây sự, làm loạn xong cũng không dám tới tìm anh, lại còn trốn tới chỗ này. Mạc Gia Thành, ở trường học em chỉ học được những thứ này?”

Mạc Gia Thành cười nhạo một tiếng: “Em không phải không dám, mà mà là em không muốn gặp anh.”

Hạ Diệp Chi nhỏ giọng kêu lên: ” Gia Thành!”

“Chị Diệp Chi, em không nói cho chị biết, là bởi vì em không muốn anh ta khiến cho chị khổ sở thêm nữa. Em biết hết, anh ta lại bỏ rơi chị để ở cùng một chỗ với người phụ nữ họ Tô kia, đã qua ba năm mà vẫn ngu như vậy, để mặc cho người ta đùa bỡn. . .”

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lập tức liền thay đổi, cô không nghĩ tới Mạc Gia Thành vậy mà là nghĩ Mạc Đình Kiên như vậy.

“Gia Thành, em đừng nói nữa!”

Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, trước mắt lóe lên, Mạc Đình Kiên đã đạp một cước trên người Mạc Gia Thành.

Chỉ thấy Mạc Gia Thành to con một mét tám mấy cứ như vậy bị Mạc Đình Kiên đạp bay ra ngoài, mạnh mẽ như thế, đủ để chứng minh Mạc Đình Kiên tức giận có bao nhiêu lớn.

Hạ Diệp Chi la lớn: “Mạc Đình Kiên!” Coi như có tức hơn nữa, cũng không thể tùy tiện động thủ như vậy nha!

Cô hít sâu một hơi, không nhiều lời nữa, xoay người đem Mạc Gia Thành nâng dậy.

Cô nhỏ giọng hỏi Mạc Gia Thành: “Không sao chứ?”

“Em không sao.” Mạc Gia Thành ôm bụng lắc đầu, hàm dưới banh ra, nhẫn nhịn đau xót ở vùng bụng, mạnh mẽ chống đỡ nặn ra một nụ cười, nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên, lại nói với Hạ Diệp Chi: “Luận công phu quyền cước, không ai có thể lợi hại hơn so với anh ta, anh ta biết điều tiết sức mạnh của mình sao cho người ta đau nhất nhưng lại không khiến người ta chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play