CHƯƠNG 657: PHÂN BIỆT CŨNG THẬT RẠCH RÒI

Trước đây, Mạc Hạ xem phim hoạt hình mà không chớp mắt, nhưng bây giờ nó lại nói phim hoạt hình không hay, vô vị?

Hạ Diệp Chi hỏi một cách thăm dò: “Vậy con thích xem gì nào?”

Mạc Hạ cũng không nói gì, từ ghế sofa nhảy xuống, chạy thẳng lên lầu, Hạ Diệp Chi đi theo, liền nhìn thấy Mạc Hạ đang ôm lấy bàn vẽ bắt đầu vẽ tranh, Mạc Hạ vẽ rất chuyên tâm, hoàn toàn không để ý mẹ đã bước vào.

Hạ Diệp Chi đã thử trò chuyện cùng Mạc Hạ nhưng con bé có vẻ không có phản ứng với cô, Mạc Hạ chỉ sống trong thế giới của con bé, gần như đoạn tuyệt với mọi thứ bên ngoài, Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh con một lúc rồi sau đó xuống lầu làm cơm trưa cho con. Cô thực ra không có ý định ăn cơm trưa ở đây, chỉ đơn giản là muốn nấu một bữa cơm cho con bé. Người giúp việc biết cô ta muốn nấu ăn liền lặng lẽ rời khỏi nhà bếp.

Buổi trưa, Mạc Đình Kiên không về, bây giờ Mạc Cẩm Vân cũng đã đi rồi, cơm trưa của Mạc Hạ đã có Hạ Diệp Chi lo, người giúp việc cũng không cần phải chuẩn bị bữa trưa nữa, Hạ Diệp Chi đã tốn không ít tâm sức, làm những món ăn có vẻ ngoài rất bắt mắt, con gái cô luôn rất thích những đồ nhỏ nhắn đáng yêu.

Hạ Diệp Chi vui vẻ bưng các món ăn đã làm xong ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách, chợt có người từ ngoài cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Mạc Đình Kiên đang sải bước vào trong phòng khách, Mạc Đình Kiên cũng vừa đúng lúc ngước mắt lên nhìn cô ta, hai ánh mắt vô tình chạm nhau.

Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện hôm qua, cảm thấy trong người như bị thiêu đốt vậy, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn đi, làm như chưa từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên vậy, tiếp tục đi thẳng lên lầu. Hạ Diệp Chi cúi đầu đi về phía trước, cố không quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên, anh ta có gì đáng nhìn chứ? Tối qua anh ta không hé răng nửa lời, có thể thấy anh ta đã quyết định, lần này đã thực sự muốn rời xa cô.

Mỗi người cần có tôn nghiêm và lòng tự trọng của bản thân mình, cô cũng vậy!

Sau khi lên lầu, cô phát hiện bàn tay bưng khay thức ăn của mình đã chảy mồ hôi, đó là sự căng thẳng không thể che giấu được, cũng không biết căng thẳng cái gì. Hạ Diệp Chi đem cơm lên phòng Mạc Hạ, con bé ăn xong cô mới trở ra ngoài. Sau khi đi ra, cô bất giác nhìn về phía thư phòng của Mạc Đình Kiên.

Cửa thư phòng đóng chặt, cô ta vừa mới ở trong phòng Mạc Hạ cũng gần nửa tiếng đồng hồ, Mạc Đình Kiên đột nhiên trở về, chắc chỉ là trở về lấy văn kiện gì đó quan trọng, lúc này chưa biết chừng đã đi rồi, nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Diệp Chi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, thế nhưng khi bước xuống cầu thang, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tâm trạng thoải mái lúc nãy lập tức trở nên căng thẳng.

Sao Mạc Đình Kiên vẫn chưa đi! Hạ Diệp Chi trong lòng rối bời, rốt cuộc là có nên đi xuống hay không, cô cúi đầu nhìn xuống, Mạc Đình Kiên tay cầm điện thoại, chăm chú không biết đang làm gì.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, thấy anh ta đang nghe điện thoại, Hạ Diệp Chi liền an tâm, mạnh dạn đi xuống.

Bước xuống phòng khách, cô liền đưa đĩa thức ăn cho người giúp việc, quay người đi về phía ngoài.

Lúc này, sau lưng liền vang lên giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Đứng lại.”

Giọng nói trầm trầm, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Hạ Diệp Chi lặng người, bước chân không dừng, thậm chí còn đi nhanh hơn, sau cùng cứ thế mà chạy đi.

Cô dường như nghe thấy tiếng cười đằng sau của Mạc Đình Kiên, nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô không muốn đối diện với anh ta ở đây, đối diện với một Mạc Đình Kiên không còn quan hệ gì với mình, quan hệ giữa người với người thật là mỏng manh! Giữa họ không có mối ràng buộc về hôn nhân, cho dù có cô con gái Mạc Hạ, ngoài thân phận là bố và mẹ của Mạc Hạ, giữa họ không có mối liên hệ nào khác, nếu bắt buộc phải nói tới mối quan hệ, thì đó chính là vì Mạc Đình Kiên đã tặng Mạc Thị cho Hạ Diệp Chi, giữa họ chính là sự ràng buộc về lợi ích. Hạ Diệp Chi nhất thời nghĩ đến nhiều thứ. Lúc chạy ra phía ngoài, khi bị hộ vệ cản lại, cô ta mới chợt tỉnh ra, “Các ngươi làm gì vậy, tránh ra!”, Hạ Diệp Chi tức giận, đám hộ vệ có chút do dự đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng họ vẫn là không để cho Hạ Diệp Chi đi, Hạ Diệp Chi hiểu ra, đây chính là ý của Mạc Đình Kiên.

Cô quay đầu lại, liền thấy Mạc Đình Kiên chậm rãi bước ra từ phòng khách. Anh ta mặc một bộ vest đen trang nghiêm, càng mang vẻ lạnh lùng, trầm lặng, càng khiến người khác có cảm giác khó tiếp cận.

Hạ Diệp Chi chau mày nhìn anh ta: “Mạc Đình Kiên, anh có ý gì?”

Mạc Đình Kiên chầm chậm tiến đến trước mặt cô, anh ta cứ tiến một bước, Hạ Diệp Chi cảm giác như áp lực lại càng tăng lên một phần, bất giác cứ lùi sau hai bước.

Cuối cùng, Mạc Đình Kiên đã đứng trước mặt cô ta, phút chốc mắt nhìn chằm chằm vào cô sau đó mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Kêu cô đứng lại cô không nghe thấy sao?”

“Mạc thiếu gia không chỉ đích danh, sao tôi biết anh đang bảo Trương Tam đứng lại hay là Lý Tứ đứng lại.” Hạ Diệp Chi vênh váo, khuôn mặt bình thản, không chút nhường nhịn.

Mạc Đình Kiên cười giễu cợt.

Hạ Diệp Chi bĩu môi, trong lòng nghĩ: cười cái gì chứ? Có gì đáng cười?

Giả thần giả quỷ!

“Cho rằng có thể ở Kim Hải gây chuyện, tức là cố rất có bản lĩnh phải không?”, Mạc Đình Kiên giọng nói mang ý châm biếm: “Làm một người phụ nữ an phận đi, đừng làm loạn nữa, dù sao cô cũng là mẹ của con gái tôi.”

Cô là mẹ của con gái tôi.

Phân biệt cũng thật rạch ròi.

Mạc Đình Kiên thận trọng đa nghi, nhiều thời khắc quan trọng, anh ta trước giờ đều rất cẩn thận, chặt chẽ. Hạ Diệp Chi cũng nhìn anh ta xỉa xói, từng chữ từng chữ nói:” Không, liên, quan, đến, anh.”

Quả nhiên, chỉ nghe xong mấy chữ cô nói, sắc mặt của Mạc Đình Kiên đen lại.

Nhìn thấy Mạc Đình Kiên biến sắc, Hạ Diệp Chi trong lòng vô cùng sung sướng, cô sẽ không để cho anh ta được đắc ý, Hạ Diệp Chi hơi liếc mắt, cô gắng không để đối diện với anh ta.

Mạc Đình Kiên hàm dưới đanh lại, biểu cảm gương mặt không thay đổi nhưng Hạ Diệp Chi đã phát hiện ra anh ta âm thầm nghiến răng.

Không biết là do hai ngươi bên nhau đã quá lâu quá hiểu nhau rồi hay do cô ta nghĩ nhiều.

Lát sau, Mạc Đình Kiên mới lạnh lùng nói ra hai chữ: “Được lắm!”

“Nếu đã như vậy, bây giờ có thể thả tôi được chưa?”, Hạ Diệp Chi không còn thấy sợ nữa.

Đối với cô mà nói, quan trọng nhất bây giờ là Mạc Hạ, cho dù Mạc Đình Kiên có giận cô đến đâu cũng không thể lấy Mạc Hạ ra trút giận.

Đối mặt với Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi lúc này đã có chỗ dựa rồi nên không cần lo lắng.

Nói cách khác, chính là: “vò đã mẻ rồi lại còn sứt.”

Quan hệ giữa cô và Mạc Đình Kiên đã đến mức này rồi, có xấu hơn nữa thì cũng chẳng sao, nghĩ đến đây, thần sắc của Hạ Diệp Chi lại càng trở nên bình thản.

Mạc Đình Kiên ho một tiếng, bước qua cô, đi ra phía ngoài, Mạc Đình Kiên đi rồi, đám bảo an ngăn cản cô cũng lui ra hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play