CHƯƠNG 627: TRỞ VỀ
Hạ Diệp Chi nghe lời Mạc Đình Kiên nói, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Cô nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên, quan sát những thay đổi trên nét mặt của anh, suy đoán rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi nghĩ rồi lại nghĩ, thực sự đoán không ra Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì.
Cô nói với giọng điệu mất kiên nhẫn: “Vì vậy anh đã giấu em toàn bộ những chuyện mà anh cho rằng không muốn để em biết được? Anh tưởng là tốt cho em sao?”
Mạc Đình Kiên khẽ híp mắt, hỏi ngược lại: “Em tưởng nói với em chính là tốt cho em sao?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy, sự đánh giá trước đây của cô đối với Mạc Đình Kiên vẫn quá phiến diện.
Mạc Đình Kiên có thực sự thông minh không? Anh cứng đầu lì lợm như một con trâu, không biết mềm mỏng gì cả.
Những gì cô và Mạc Đình Kiên muốn bày tỏ vốn không chỉ một chuyện này.
“Ngủ đi.” Hạ Diệp Chi đứng dậy bước lên lầu.
…
Phòng ngủ Mạc Cẩm Vân để lại cho Hạ Diệp Chi chính là phòng Mạc Đình Kiên đến ở lần trước.
Phòng không lớn lắm, giường rất mềm mại.
Tắt đèn, Hạ Diệp Chi mở mắt ra trong bóng tối, không hề có ý định muốn ngủ.
Chuyện của Mạc Hạ khiến cô khó mà ngủ được.
Qua một hồi lâu, cô cảm thấy hơi thở người bên cạnh đã ổn định liền ngồi dậy, bật đèn giường lên định ra ngoài để gặp Mạc Hạ.
Cô vẫn không yên tâm.
Nhưng cô vừa đứng dậy, lúc này Mạc Đình Kiên vốn tưởng đã ngủ say cũng ngồi dậy theo, giọng nói rõ ràng: “Đi đâu?”
Hạ Diệp Chi hốt hoảng, vội quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh…”
Cô hơi khựng lại và nói tiếp: “Em muốn đi gặp Hạ Hạ.”
“Em ngủ tiếp đi, để anh đi cho.” Mạc Đình Kiên trở mình bước xuống giường, với tay lấy áo khoác liền ra ngoài.
Một loạt hành động của Mạc Đình Kiên nhanh đến bất ngờ, khi Hạ Diệp Chi phản ứng lại thì cánh cửa đã được đóng kín.
Hạ Diệp Chi vẫn đi theo.
Mạc Hạ ngủ khá say.
Quay về phòng, hai người đều vô cùng ăn ý không lập tức nằm lên giường.
“Anh không muốn nói với em về tình trạng của Hạ Hạ chính là không muốn nhìn thấy vẻ thấp thỏm không yên này của em.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, trầm lắng mà lại hàm chứa những cảm xúc phức tạp.
“Nhưng nếu rất lâu về sau em mới biết được chuyện của Mạc Hạ, anh có từng nghĩ em sẽ tự trách và đau lòng đến mấy không?” Hạ Diệp Chi cũng không mong chờ Mạc Đình Kiên có thể hiểu được điều này.
Hai người suốt đêm không được ngủ ngon.
Sáng hôm sau, họ đều thức dậy rất sớm.
Hạ Diệp Chi thức dậy liền đến phòng của Mạc Hạ, sau đó xuống lầu làm bữa sáng.
Cô nấu bữa sáng của Mạc Hạ trước, sau đó nấu phần ăn của mọi người.
Thời tiết lạnh, buổi tối Mạc Hạ ngủ trễ nên buổi sáng dậy cũng rất trễ.
Hạ Diệp Chi cùng mọi người ăn sáng rồi bưng bữa sáng của Mạc Hạ vào phòng tìm cô bé.
Mạc Hạ đã thức dậy, đang nhìn ra ngoài cửa số với vẻ ngơ ngác.
“Hạ Hạ, chào buổi sáng.” Hạ Diệp Chi mỉm cười bước qua đó, để thức ăn sáng lên bàn.
Có lẽ do Mạc Hạ đã đói rồi, cô bé bị thu hút bởi mùi thơm của thức ăn, nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn với ánh mắt phát sáng.
“Đói chưa? Đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi ăn sáng nhé.” Hạ Diệp Chi bước chân nhè nhàng, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng, sợ làm phiền đến cô bé.
Mạc Hạ nhìn vào Hạ Diệp Chi với vẻ mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ gì cũng có thể không nghĩ gì.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra lần nữa.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng mở cửa, còn chưa kịp xác nhận là ai bước vào thì đã thấy Mạc Hạ co vai lại, trông vô cùng sợ hãi.
“Không sao, đừng sợ.” Hạ Diệp Chi dịu dàng xoa dịu Mạc Hạ trước.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút vui mừng.
Trước khi Mạc Đình Kiên đến, cơ bản Mạc Hạ không có phản ứng gì cả, ngơ ngác như một con búp bê robot.
Nhưng tối hôm qua khi Mạc Đình Kiên đến, Mạc Hạ lại tỏ ra vẻ sợ Mạc Đình Kiên, nảy sinh ra phản ứng sợ hãi.
Tuy đây không phải hiện tượng tốt gì, nhưng ít nhất cũng là phản ứng nên có của một người bình thường.
Ít ra, Mạc Hạ đã có thể nhận biết được cảm xúc của người bình thường.
Điều này khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy vui mừng không thôi.
Mạc Hạ vẫn nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên với vẻ cảnh giác.
Sau khi Mạc Đình Kiên lại gần, Mạc Hạ dứt khoát nhào vào lòng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hoảng hốt, bỗng chốc sững sờ.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại ôm Mạc Hạ vào lòng.
Cô ôm lấy Mạc Hạ, quay đầu lại nở một nụ cười đắc ý với Mạc Đình Kiên.
Từ khi về nước, Mạc Đình Kiên chưa từng thấy Hạ Diệp Chi nở một nụ cười chân thành.
Hiếm khi thấy được Hạ Diệp Chi vui vẻ thật lòng, Mạc Đình Kiên cũng không khỏi cười theo.
Có thể do sự xuất hiện của Mạc Đình Kiên đã khuấy động lên sự nhận thức về cảm xúc của Mạc Hạ.
Chỉ cần nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì cô bé sẽ tìm kiếm sự bảo vệ như những người khác, không kìm lòng được mà trốn vào lòng người khác.
Nhưng nếu Mạc Đình Kiên rời đi thì cô bé lại nhìn lén Mạc Đình Kiên.
Vừa yêu vừa sợ, cũng chẳng qua như thế.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Hạ như thế cũng cực kỳ đáng yêu.
Mạc Hạ đã ăn bữa sáng một cách suôn sẻ.
Khi Hạ Diệp Chi dọn dẹp đĩa ăn của Mạc Hạ ra ngoài thì phát hiện Mạc Đình Kiên đang ở ngoài cửa phòng đợi cô.
Mạc Đình Kiên nhận lấy đĩa ăn trong tay Hạ Diệp Chi trước, không nói lời nào bước xuống lầu.
Sau khi vào phòng bếp, Mạc Đình Kiên lên tiếng: “Nên về thôi.”
“Về đâu?” Hạ Diệp Chi hỏi xong liền hiểu ra, điều Mạc Đình Kiên nói tới là về thành phố Hà Dương.
Hạ Diệp Chi thu hồi biểu cảm trên mặt, rũ mắt xuống rửa sạch sẽ đĩa ăn của Mạc Hạ.
“Em không về, hoặc là đưa Mạc Hạ về, hoặc là để em ở lại chăm sóc cho con.” Với tình trạng hiện giờ của Mạc Hạ, cô làm sao có thể bỏ rơi Mạc Hạ, một mình trở về thành phố Hà Dương được.
Mạc Đình Kiên trầm lặng trong giây lát rồi nói: “Vậy thì dẫn về luôn.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh, sự nghi ngờ trong mắt rất rõ ràng.
“Em không chỉ là Hạ Diệp Chi, anh cũng không chỉ là Mạc Đình Kiên, anh còn là ba của Mạc Hạ, anh hi vọng con có thể mau chóng khỏe lại, còn về những chuyện khác đều không quan trong bằng Hạ Hạ.”
Mạc Đình Kiên nhìn vào mắt Hạ Diệp Chi nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và từ tốn.
Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên nhìn nhau bật cười.
Hạ Diệp Chi lại nghĩ ra một chuyện khác.
“Vậy chị gái anh thì sao? Chị ta nên làm thế nào?” Nghĩ đến bệnh của Mạc Cẩm Vân, nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi lặng dần đi.
Mạc Cẩm Vân là chị gái ruột của Mạc Đình Kiên, chảy cùng một dòng máu với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên yên lặng.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng hỏi anh: “Có thể nói với em anh nghĩ như thế nào không?”
Trên đời này không có tình yêu không thay đổi, cũng không có sự thù hận lâu dài, trái tim con người là thứ khó đo lường nhất.
Hạ Diệp Chi cảm thấy tình cảm của Mạc Đình Kiên đối với Mạc Cẩm Vân rất phức tạp, có thể phức tạp đến nỗi khó mà quyết định được.
“Nếu có thể thì đưa chị ta cùng về luôn đi.” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa để ý sắc mặt của Mạc Đình Kiên.
Thấy sắc mặt của Mạc Đình Kiên không có sự thay đổi rõ rệt, Hạ Diệp Chi bèn nói tiếp: “Suy cho cùng chị ta cũng là cô ruột của Hạ Hạ.”
Cô không nói Mạc Cẩm Vân là chị ruột của Mạc Đình Kiên, chính là sợ sẽ dẫn đến sự phản cảm của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên rõ ràng đã mềm lòng nhưng không thể đưa ra quyết định, vậy thì để cô quyết định giúp anh.