CHƯƠNG 622: NGƯỜI BẤT NGỜ
Thời Dũng bất đắc dĩ ngừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng không phí lời, hỏi: “Nói đi, Hạ Hạ ở đâu?”
Thời Dũng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng: “Nếu thực sự muốn tính toán, thời gian anh ở cạnh Mạc Đình Kiên lâu hơn tôi rất nhiều. Anh ấy tin anh nhất, bất cứ chuyện gì cũng để anh đi làm, anh lại nói với tôi là anh không biết?”
Mạc Đình Kiên tin tưởng Thời Dũng, gần như tất cả mọi chuyện đều qua tay Thời Dũng.
Hạ Diệp Chi dám khẳng định, Thời Dũng nhất định biết Hạ Hạ đang ở đâu.
Cho dù chuyện này không qua tay Thời Dũng, Thời Dũng cũng nhất định biết nội tình.
Thời Dũng ngẩn mặt ra, hơi thở dài nói: “Nhưng chuyện này tôi thật sự không làm, tất cả đều là một mình cậu chủ tự tay làm.”
“Một mình Mạc Đình Kiên tự tay làm?” Điều này khiến cho Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại một chút, lại cảm thấy có thể giải thích được.
Thái độ của Mạc Đình Kiên đối với Hạ Hạ, đã thay đổi hẳn, tự mình sắp xếp chuyện của Hạ Hạ cũng không có gì đáng trách.
“Đúng vậy.” Thời Dũng yên lặng lau một vệt mồ hôi, cứ như vậy liền có thể thả anh đi rồi chứ?
Hạ Diệp Chi đương nhiên không thể cứ như vậy thả anh ta đi.
Cô hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Cho dù là anh ấy tự sắp xếp, anh cũng không thể không biết gì cả được.”
Thời Dũng không nói nên lời.
Hạ Diệp Chi liền hiểu được, cô đã đoán đúng.
Cuối cùng, Thời Dũng bị Hạ Diệp Chi khiến cho không còn cách nào khác, liền nói cho cô một địa chỉ.
Địa chỉ này, là một thị trấn nhỏ cách thành phố Hà Dương mấy trăm km.
Thị trấn nhỏ vì trồng hoa mà nổi tiếng, lúc Hạ Diệp Chi đi học có đi qua một lần, là thị trấn nhỏ phong cảnh rất đẹp.
Cô quả thực không nghĩ tới Mạc Đình Kiên lại sắp xếp cho Hạ Hạ ở thị trấn nhỏ đó.
Vốn dĩ cô cho rằng, có thể sẽ là một thành phố Hà Dương mấy ngàn km. Không nghĩ tới, chỉ là một thị trấn nhỏ cách nơi này mấy trăm km mà thôi.
Cho dù đến lúc Lưu Chiến Hằng biết Hạ Hạ còn sống, chỉ sợ cũng không nghĩ tới Mạc Đình Kiên lại để Hạ Hạ ở dưới mí mắt mình.
…
Hạ Diệp Chi tới trạm xe buýt ngồi xe tới thị trấn nhỏ kia.
Trong thị trấn lạnh hơn trong thành phố.
Hạ Diệp Chi đi trong gió lạnh tìm số nhà, lúc cô tìm được, chóp mũi đã bị lạnh đến đỏ chót.
Là một biệt thự cũ không quá bắt mắt, ở nơi xa hơn, có thể lướt qua hàng rào nhìn thấy hoa cỏ rậm rạp trong sân.
Sau khi Hạ Diệp Chi đến gần, phát hiện hàng rào có hơi cao, không nhìn thấy bên trong.
Cô đứng trước cửa lớn, gõ cửa.
Sau khi gõ hai lần, Hạ Diệp Chi liền đứng ngoài cửa chờ.
Qua một lúc lâu, mới có người đi ra mở cửa.
Theo tiếng cửa mở “leng keng”, tiếng đàn ông thật lớn cũng vang lên: “Ai vậy?”
Cửa lớn được mở ra, một người đàn ông cao to mặc áo lông đen đi ra.
Người đàn ông giữ lại râu quai nón, thoạt nhìn vô cùng thô kệch.
Anh ta nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, ánh mắt dửng dưng, mặc dù có chút không lễ phép, nhưng ánh mắt cũng không có ý gì khác.
Đánh giá xong, anh ta cau mày không kiên nhẫn hỏi cô: “Cô là ai?”
“Tôi tìm người.” Hạ Diệp Chi không biết anh ta là ai, nói chuyện cũng có chút che giấu: “Xin hỏi ở đây có người họ Mạc không?”
Cô nói là người họ Mạc, mà người đàn ông nghe vào tai, cũng không nhất định biết là “Mạc” nào.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống mặt cô, sau đó nói một câu: “Không có ai họ Mạc.”
Nói xong, anh ta liền đóng cửa lại.
“Ầm” một tiếng, cửa sắt dày nặng đóng lại ngay trước mắt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi lui về sau hai bước, bằng không còn có thể bị đụng vào cửa.
Cô nghe thấy tiếng bước chân bên trong xa dần, người đàn ông kia thật sự đi rồi sao?
Hạ Diệp Chi ngồi xe mấy tiếng đến đây, không nghĩ tới sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cô cho rằng, nếu là người Mạc Đình Kiên sắp xếp, ít nhất cũng biết cô.
Chẳng lẽ là Thời Dũng cho cô địa chỉ sai?
Hay là nói, Mạc Đình Kiên để đảm bảo đúng công tác bảo mật, nên lừa cả Thời Dũng?
Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra được lí do gì.
Nếu cô đã đến rồi, thì nhất định phải gặp được Hạ Hạ.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa một lát, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc mà lại có chút xa lạ: “Hạ Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy một người bất ngờ.
“Mạc Cẩm Vân?” Hạ Diệp Chi không dám tin nhìn Mạc Cẩm Vân mặc một thân quần áo dài màu đen.
Lúc Mạc Đình Kiên cắt đứt với Mạc Cẩm Vân, không phải Mạc Cẩm Vân đã sớm ra nước ngoài rồi sao?
Lúc này, sao lại xuất hiện ở đây?
“Sao cô lại tới đây?” Mạc Cẩm Vân đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, trong ánh mắt đầy sự đánh giá.
Cô đang quan sát Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi tự nhiên cũng đang quan sát cô.
Mạc Cẩm Vân quấn khăn quàng cổ, áo khoác dài đến mắt cá chân, trên chân là một đôi giày thoạt nhìn cũng rất ấm.
Cả người ăn mặc như vậy, còn mộc mạc hơn Hạ Diệp Chi, nhưng vẫn có khí chất xuất chúng như trước.
Hai người phụ nữ quan sát lẫn nhau một lúc, Hạ Diệp Chi hỏi: “Vậy sao cô lại ở đây?”
Mạc Cẩm Vân cũng không nhiều lời, đi tới gõ cửa, mới quay đầu lại nói với Hạ Diệp Chi: “Theo tôi vào đi.”
Bên trong hồi lâu không ai đáp lại, Mạc Cẩm Vẫn nhấc chân đạp một cái vào cửa sát, giọng điệu có chút ương ngạnh: “Tiêu Thâm , anh cút ra mở cửa cho tôi.”
“…”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân trong kí ức của cô, bất cứ lúc nào cũng là một cô gái tao nhã với thân phận cô cả nhà họ Mạc.
Mạc Cẩm Vân trong xương cũng lộ ra là một cô gái kiêu ngạo, mang theo quý khí từ lúc sinh ra đã có.
Hạ Diệp Chi rất khó mà liên hệ Mạc Cẩm Vân trước mắt này với Mạc Cẩm Vân trong trí nhớ.
Rất nhanh, cửa sắt lần nữa được người mở ra từ bên trong.
Vẫn là người đàn ông râu quai nón ban nãy.
Anh ta mở cửa nhìn thấy Mạc Cẩm Vân, mặt không cảm xúc kéo cửa sắt, để Mạc Cẩm Vân đi vào.
“Đi thôi.” Sau khi Mạc Cẩm Vân nói một tiếng với Hạ Diệp Chi, mới nhấc chân đi vào.
Lúc Hạ Diệp Chi đi qua người đàn ông râu quai nón, lại nhìn anh ta một chút.
Lần trước anh ta mở cửa, Hạ Diệp Chi không nhìn kĩ, lần này nhìn, cũng rất rõ ràng nhìn ánh mắt mắc bén của người đàn ông râu quai nón.
Liên tưởng đến bộ dạng đạp cửa ban nãy của Mạc Cẩm Vân, Hạ Diệp Chi mơ hồ cảm thấy, quan hệ giữa râu quai nón này và Mạc Cẩm Vân hình như rất không đơn giản.
Trong phòng có lò sưởi, ấm hơn bên ngoài nhiều.
“Cô ngồi đi.” Mạc Cẩm Vân vào cửa liền cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống sofa, giương mắt nhìn thấy người có râu quai nón kia cũng vào theo.
Mạc Cẩm Vân nhìn râu quai nón: “Đi pha trà đi.”
Lời này của cô ta nói rất tự nhiên, như là thường xuyên dặn dò râu quai nón làm việc như vậy.
Râu quai nón cũng không nói gì, xoay người liền mang theo ấm trà đi pha trà cho hai người.
Người đàn ông thoạt nhìn thô kệch như vậy, lúc làm loại chuyện nhỏ nhặt như pha trà này, lại hết sức cẩn thận.