CHƯƠNG 609 : THÂM THÙ ĐẠI HẬN

Một ngày sau đó, Hạ Diệp Chi không có gặp lại Lưu Chiến Hằng.

Ngoài những lần có người đến đưa cơm cho Hạ Diệp Chi ra, thời gian còn lại, cô cũng đều bị giam trong phòng.

Hôm sau nữa, Hạ Diệp Chi lại gặp lại Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng mặc cả bộ đồ màu đen, nhưng cả người anh lại toát ra vẻ hăng hái hăm hở, hình như là có chuyện vui gì đó.

Lưu Chiến Hằng đứng trước mặt cô, ôn hòa hỏi: “Suy nghĩ xong chưa?”

“Cho dù anh có cho tôi bao nhiêu thời gian đi nữa, câu trả lời của tôi cũng chỉ có một.” Hạ Diệp Chi từng chữ từng chữ rõ ràng: “Không, bao, giờ!”

Lời nói của Hạ Diệp Chi, đã bùng phát ngọn lửa giận của Lưu Chiến Hằng.

Nhưng mà, Lưu Chiến Hằng lại không biểu hiện ra quá rõ ràng.

Anh ta nhắm mắt lại, hít thở sâu một cái để áp chế lửa giận.

Lúc anh ta mở mắt ra, sắc mặt anh ta lại quay về tư thái tự tin ung dung: “Em tưởng rằng, những phản kháng vô nghĩa này của em có ích sao?”

Nói đoạn, anh ta thần thần bí bí cười một cái.

“Diệp Chi, em quên Mạc Đình Kiên đã quên em như thế nào rồi sao?” Nụ cười trên mặt của Lưu Chiến Hằng trở nên lạnh lẽo và u ám.

Hạ Diệp Chi biến sắc, lui lại mấy bước: “Lưu Chiến Hằng, anh đừng có đến gần đây!”

Một người ý chí kiên định như Mạc Đình Kiên, vậy mà sau khi bị Lưu Chiến Hằng thôi miên, ba năm rồi anh ấy cũng không có nhớ ra chuyện gì.

Nếu như Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi không gặp lại nhau, thì có lẽ đến bây giờ anh cũng không nhớ nổi Hạ Diệp Chi là ai.

Dĩ vãng là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Ký ức đối với một người mà nói, là một thứ không gì sánh bằng.

Nhưng mà, đây lại là địa bàn của Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi không thể trốn đi đâu được, cô căn bản không thể chạy khỏi lòng bàn tay của Lưu Chiến Hằng.

Ánh mắt Lưu Chiến Hằng nhìn cô, giống như là đang nhìn một con mồi bị ép đến đường cùng.

Hạ Diệp Chi quay người định chạy, nhưng lại bị thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng bắt lại.

“Đây là em ép tôi, Diệp Chi.” Thanh âm Lưu Chiến Hằng nhẹ nhàng, từ từ đi về phía cô.

…..

Bệnh viện.

Thời Dũng từ bên ngoài tiến vào phòng bệnh, mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Anh mới đẩy cửa ra, thì đám vệ sĩ vừa lúc từ trong đi ra, dáng vẻ vội vã.

Thời Dũng nhíu mày, hỏi : “Có chuyện gì?”

Sắc mặt đám vệ sĩ khó coi, nhưng vẫn thành thật nói: “Trợ lý Thời! Không thấy cậu thiếu gia đâu nữa.”

“Tôi kêu các người trông chừng cậu ấy cho tốt mà !” Thời Dũng chỉ vào mặt bọn họ, tức giận đùng đùng nói: “Đợi tôi tìm được thiếu gia, quay về sẽ cho các người biết tay.”

Thời Dũng ra khỏi bệnh viện, liền lái xe đi tìm Mạc Đình Kiên.

Thành phố lớn như vậy, ai mà biết Mạc Đình Kiên đi đâu chứ !

Thời Dũng nghĩ đi nghĩ lại, có thể Mạc Đình Kiên sẽ đến biệt thự của Lưu Chiến Hằng.

Thế là, Thời Dũng lái xe tới biệt thự của Lưu Chiến Hằng.

Biệt thự của Lưu Chiến Hằng bị vùi trong đám lửa lớn, dường như là đã bị đốt sạch sẽ, sau khi ngọn lửa được dập tắt, nơi đó cũng chỉ còn lại một đống tàn tích mà thôi.

Thời Dũng xuống xe, đưa tay đóng cửa lại, chạy đến đống tàn tích đó.

“Thiếu gia!” Thời Dũng vừa chạy vừa gọi Mạc Đình Kiên.

Nhưng mà, anh không nghe thấy bất kì hồi âm nào từ Mạc Đình Kiên cả.

Thời Dũng chạy đi chạy lại chỗ này mấy vòng, cũng không thấy Mạc Đình Kiên.

Không lẽ anh nghĩ sai rồi? Cậu chủ căn bản không có tới đây.

Lúc này anh vô tình ngước mắt lên, phát hiện một thứ gì đó giống như là một lối vào.

Thời Dũng đi qua đó, phát hiện lối đi vào một căn phòng dưới đất.

Lối đi này bình thường được che đậy rất kỹ, nhưng hình như vẫn có người đến đây, hơn nữa, đồ dùng để che lấp lối vào này đã bị phá hỏng, nên mới làm cho lối vào này hiện ra.

Thời Dũng đi xuống, vừa vào căn phòng, anh liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên.

Trước đây, Mạc Đình Kiên bị thương trong đống lửa, Thời Dũng đưa anh đi bệnh viện, anh mới vừa làm phẫu thuật xong, vẫn còn phải ở bệnh viện kiểm tra mấy ngày, không ngờ anh lại chạy tới đây.

Mạc Đình Kiên không biết đã tìm đâu ra một bộ quần áo, chiếc áo rộng màu đen càng làm cho cả người anh trở nên nghiêm túc và thần bí.

“Thiếu gia!”

Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh gọi Mạc Đình Kiên một tiếng, sau đó đi về phía Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên đứng trước một chiếc ghế sofa, con ngươi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế, cũng không biết anh đang nhìn gì nữa.

“Thiếu gia, nếu cậu muốn đến nơi này, thì cứ nói với tôi một tiếng a! Sức khỏe cậu bây giờ vẫn cần nghỉ ngơi, một mình cậu chạy đến nơi này, làm sao người khác yên tâm được!”

Cũng không biết Mạc Đình Kiên có nghe thấy lời Thời Dũng nói hay không, anh không trả lời Thời Dũng.

Thời Dũng bước lên trước thêm nửa bước, hơi tò mò Mạc Đình Kiên rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Lúc này, Mạc Đình Kiên cúi người xuống, hai ngón tay anh nhặt một cọng tóc trên ghế sofa lên.

Cọng tóc màu đen, vừa mảnh vừa dài, nhìn vào là biết tóc của phụ nữ.

Thời Dũng nhìn chằm chằm vào sợi tóc đó mấy giây, tỉ mỉ nhớ lại một lúc, nói: “Tóc nữ thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng cũng không có dài như vậy.”

“Là tóc của Diệp Chi.”

Giọng nói của Mạc Đình Kiên bình tĩnh và tỉnh táo, anh nói xong, bỗng nhiên co ngón tay lại, nắm chặt sợi tóc đó trong lòng bàn tay mình.

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng một vòng, từ từ mở miệng: “Đêm xảy ra chuyện, Lưu Chiến Hằng vốn không có đưa Hạ Diệp Chi rời khỏi, mà là thuộc hạ của hắn đã chia thành hai nhóm, tách ra đi từ của trước và cửa sau.”

“Bản thân Lưu Chiến Hằng cũng rất rõ, nếu như chỉ như vậy, rất nhanh sẽ bị tôi nhìn thấu, cho nên, hắn cho người phóng hỏa ở phòng của Hạ Hạ.’

Thời Dũng nghiến răng: “Tên súc sinh!”

Anh thật ra cũng không phải một người nhiều chuyện, anh lúc nào cũng bình tĩnh và cẩn trọng, nhưng đây là lần đầu tiên anh mắng người như vậy.

Đó cũng là bởi vì, tất cả những việc làm của Lưu Chiến Hằng quá quá đáng rồi.

Ngay cả phòng của một đứa bé gái ba tuổi, hắn cũng phóng hỏa lớn như vậy. Mục đích cũng chỉ là để giam chân của Mạc Đình Kiên mà thôi.

Lưu Chiến Hằng dám làm như vậy!

Mấy năm nay Thời Dũng đã giúp Mạc Đình Kiên làm không ít chuyện, cũng từng gặp qua rất nhiều người còn quá đáng hơn cả Lưu Chiến Hằng, nhưng quả thật Lưu Chiến Hằng còn thâm độc hơn những người khác nhiều.

“Cho dù trận hỏa hoạn đó thiêu chết tôi hay Hạ Hạ, hoặc là thiêu chết cả hai chúng tôi, thì điều đó cũng đều nằm trong sắp đặt của hắn.”

Mạc Đình Kiên đi về phía trước vài bước, ánh mắt ngừng lại trên một mẩu thuốc lá nằm dưới đất: “Xem ra, hắn và tôi nhất định có thâm thù đại hận.”

Thời Dũng nghĩ nghĩ, to gan đoán: “Liên quan đến chuyện mẹ của thiếu gia năm đó?”

Mạc Đình Kiên không trả lời, Thời Dũng tiếp tục suy đoán của mình: “Trong tất cả các tài liệu về Lưu Chiến Hằng mà chúng ta thu thập được, hắn không có bất kì liên hệ gì với nhà họ Mạc cả, trừ sự việc của mẹ cậu chủ năm đó, tôi thật nghĩ không ra còn chuyện gì khác nữa.”

Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Xem ra phải điều tra lại chuyện năm đó rồi.”

Tuy lúc đó đã điều tra ra chủ mưu của chuyện đó là Mạc Đình Phong.

Nhưng, một chuyện lớn như vậy, có dây dưa với người khác, có liên quan tới lợi ích khác, cũng là chuyện rất bình thường.

Lưu Chiến Hằng nếu đã điều tra qua chuyện của mẹ anh, thì nhất định hắn có một chút liên quan gì đó tới chuyện xảy ra năm đó của mẹ anh.

Thời Dũng gật đầu: “Vâng.”

Mạc Đình Kiên yên lặng, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Có tin tức của Hạ Diệp Chi không?”

Thời Dũng nghe được sự nôn nóng từ trong ngữ khí của anh, đành miễn cưỡng nói: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức nào của thiếu phu nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play