CHƯƠNG 603: ĐÂY CHÍNH LÀ SỰ BUÔNG THA CỦA ANH ĐẤY À?

Lưu Chiến Hằng thấy Hạ Diệp Chi không cạn ly, cũng không tức giận, hai chân nhấc lên tìm một tư thế thoải mái dựa ra đằng sau, ánh mắt liếc nhìn Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, nghe tôi nói này, giờ em căng thẳng lo lắng như thế cũng không có tác dụng, Mạc Đình Kiên vẫn chưa tìm được chỗ này, thắng thua giữa tôi và anh ta đã rõ ràng rồi.”

Lưu Chiến Hằng dừng lại một chút, chớp chớp con ngươi muốn xem phản ứng của Hạ Diệp Chi.

Chứng kiến vẻ mặt không chút phản ứng của Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng vẻ mặt rốt cuộc có chút thay đổi.

Anh ta hơi thu lại vẻ ung dung, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho em một cơ hội nữa, để em tự mình lựa chọn, những lời trước kia anh nói với em vẫn còn hiệu lực, dù sao thì…”

“Chúng ta là những người thích hợp ở bên nhau nhất”.

Hạ Diệp Chi lanh lùng đáp: “Không cần suy nghĩ gì nữa, tôi không cảm thấy chúng ta có chỗ nào hợp nhau.”

Khuôn mặt Lưu Chiến Hằng ngay lập tức biến sắc, anh ta hít một hơi thật sâu, lấy tay chỉnh lại tay áo, nói một cách nhẹ nhàng: “Để cô ấy yên tĩnh một mình, tạm thời tôi không muốn nghe cô ấy nói nữa.”

Hạ Diệp Chi vẫn chưa hiểu câu anh ta vừa nói có ý gì, quay đầu lại thì nhìn thấy A Ly đang bước đến phía cô ta.

“Cô…”

Ngay lập tức, A Ly dùng lực đánh vào sau gáy cô ta, trước mắt cô ta tối đen, sau đó ngất xỉu trên ghế sofa.

Ngay trước khi ngất đi, Hạ Diệp Chi mới ngỡ ra, Lưu Chiến Hằng muốn sự yên tĩnh, đây chính là sự yên tĩnh mà anh ta nói.

….

Hạ Diệp Chi không biết mình đã ngất đi bao lâu.

Lúc cô ta tỉnh lại vẫn đang nằm trong tầng hầm.

Cô ta nằm trên ghế sofa, trên người không một tấm chăn, mặc dù dưới tầng hầm đã bật máy sưởi nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh.

Vừa mới tỉnh lại vẫn còn chút mơ hồ, cô chớp chớp mắt, tầm mắt mới trở nên rõ ràng hơn.

Xuất hiện trước mắt là chiếc đèn treo tường, nhìn sang bên cạnh là chiếc ghế sofa và đứng ở phía không xa kia là Lưu Chiến Hằng và A Ly.

A Ly đang ngẩng đầu lên nói điều gì đó với Lưu Chiến Hằng, anh ta lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nụ cười đó khiến Hạ Diệp Chi toàn thân phát lạnh, tim đập thình thịch, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Lưu Chiến Hằng lại quay lại nói gì đó với A Ly, sắc mặt A Ly co vẻ gì đó không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau đó, Lưu Chiến Hằng liền đi về phía Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi trở mình ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lưu Chiến Hằng.

“A Ly ra tay hơi nặng, em chịu khổ rồi, em…”. Lưu Chiến Hằng đến ngồi cạnh bên Hạ Diệp Chi, bàn tay giơ ra định sờ lên mặt cô.

Hạ Diệp Chi nghiêng mặt về phía sau, né tránh bàn tay của anh ta.

Lưu Chiến Hằng nhìn vào bàn tay vẫn đang giơ trong không trung của mình, có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh lại nói bằng một giọng ôn hòa: “Tỉnh lại là tốt, chúng ta có thể đi rồi.”

Hạ Diệp Chi không xác định được mình đã ngất đi bao lâu, cũng không biết bây giờ là lúc nào, nhìn vào tình hình ở đây hiện nay, chắc Mạc Đình Kiên vẫn chưa tìm được đến đây.

A Ly bước đến, vẻ mặt không chút thiện ý nhìn chằm chằm cô: “Cô tự mình đi hay muốn tôi giúp cô?”

Hạ Diệp Chi đứng dậy, không nói gì, thể hiện muốn tự mình đi.

A Ly khuôn mặt lạnh tanh, đi phía trước dẫn đường.

A Ly dẫn họ đi tới đi lui dưới tầng hầm, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt, cô ta vẫy vẫy tay, liền có thuộc hạ tiến đến trước mở cổng.

Cổng sắt vừa dày vừa nặng, hai người đàn ông hợp lực lại mới mở được.

A Ly canh chừng Hạ Diệp Chi rất chặt, cô ta đi trước dẫn đường, tự nhiên sẽ không để Hạ Diệp Chi ở phía sau.

Vì thế lúc đó Hạ Diệp Chi đi ở đằng trước còn Lưu Chiến Hằng đi phía sau cô.

Cửa sắt vừa mở ra, Hạ Diệp Chi liền ngửi thấy mùi thứ gì đó bị cháy khét.

Hôm đó dù trời âm u nhưng vẫn có những tia sáng, nếu nhìn kỹ thì cũng có thể thấy rõ.

Con người bẩm sinh đã có mẫn cảm với sự nguy hiểm và không may, nên sự bất an trong lòng Hạ Diệp Chi đã lên đến đỉnh điểm.

Cô thậm chí còn không thèm quay lại chất vấn Lưu Chiến Hằng mà bắt đầu chạy về phía cửa ra.

Phía ngoài cửa sắt không phải là một con đường bằng phẳng mà là một đoạn bậc thang.

“Hạ Diệp Chi!”

A Ly gọi tên cô ta, cô ta dường như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục chạy ra ngoài.

“Tiên sinh, tôi ra đuổi theo đưa cô ấy về”, A Ly ngoảnh lại nói với Lưu Chiến Hằng xong liền lập tức chạy đuổi theo Hạ Diệp Chi.

Lưu Chiến Hằng giọng nói có chút nặng nề: “Quay lại.”

A Ly không cam tâm nhưng đành quay trở về, Lưu Chiến Hằng liền nói: “Cô ấy không chạy được đâu.”

Hạ Diệp Chi cứ chạy về phía trước, chạy đến cửa ra, lúc đẩy cánh cửa ngoài cùng bước ra thì trước mắt là một ngọn lửa lớn.

Cửa ra của tầng hầm lại chính là hoa viên phía sau biệt thự.

Hạ Diệp Chi đã ở trong biệt thự của Lưu Chiến Hằng một khoảng thời gian dài nên đương nhiên biết biệt thự của anh ta vừa rộng lớn vừa hào hoa.

Nhưng lúc đó, căn biệt thự đã bị cháy hơn một nửa, khói bay mù mịt, rõ ràng là đã bị đốt cách đây mấy tiếng trước.

“Hạ Hạ!”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Diệp Chi là nghĩ đến Mạc Hạ. Cô ta đưa chân định chạy vào phía trong biệt thự.

Thế nhưng, khi cô ta bước một bước đầu tiên, đã bị ai đó nắm chặt lấy cổ tay.

Cô ta quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Lưu Chiến Hằng.

“Anh đã từng nói sẽ tha cho Hạ Hạ!”. Hạ Diệp Chi chỉ tay vào văn biệt thự đang bốc cháy, giọng nói run run: ” Đây chính là sự buông tha của anh à? Lưu Chiến Hằng, tôi không ngờ rằng anh lại có thể táng tận lương tâm đến mức này, nếu Hạ Hạ có gì bất trắc, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

Trước lời trách móc của Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng khuôn mặt có chút biến sắc: “Nếu tôi tha cho Hạ Hạ, Mạc Đình Kiên sẽ tha cho tôi sao?”

Còn một điểm nữa em nói sai rồi, nếu Hạ Hạ thật sự chết trong đó, em cũng không thể trách tôi, muốn trách hãy trách Mạc Đình Kiên, là anh ta không có bản lĩnh bảo vệ hai người, là anh ta hại chết con gái em, đều là lỗi của anh ta!”

Hạ Diệp Chi cắn môi, tức đến nỗi run rẩy, giơ cánh tay lên tát vào mặt Lưu Chiến Hằng.

Cô ta đánh quá bất ngờ làm Lưu Chiến Hằng nhất thời không kịp phòng bị, nhận ngay một cái bạt tai của cô ta.

Cái tát này, Hạ Diệp Chi dùng toàn bộ sức lực, vừa oán hận vừa tức giận, cái tát giáng xuống, một bên má của Lưu Chiến Hằng lập tức đỏ ửng lên.

“Đừng viện cớ cho việc làm sai trái của mình, Mạc Đình Kiên sai ở chỗ là anh ấy không tán tận lương tâm như anh!”, Hạ Diệp Chi vô cùng uất hận, muốn vung ra khỏi tay anh ta.

Nhưng Lưu Chiến Hằng nắm rất chặt, dù cô dùng lực mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi anh ta.

Lưu Chiến Hằng nhận một cái tát của Hạ Diệp Chi, khuôn mặt vốn dĩ đã rất khó coi, nay lại nghe thêm mấy lời này của cô nữa, sắc mặt anh ta càng tệ hại.

Anh ta vung mạnh tay ra, vì nhất thời trụ không vững nên Hạ Diệp Chi ngã nhào xuống đất.

Mặt đất rải rất nhiều đá nên cánh tay của Hạ Diệp Chi bị cọ sát rách ra rướm máu.

Nhưng trong mắt Lưu Chiến Hằng lại không quan tâm đến điều này, anh ta đứng trước mặt Hạ Diệp Chi, từ trên cao nhìn xuống cô: “Diệp Chi, em đừng ép tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play