CHƯƠNG 601: TÀN SÁT LẪN NHAU

Đến tận bây giờ nghe Lưu Chiến Hằng kể lại mới biết, hóa ra năm ấy Mạc Đình Kiên vẫn luôn phái người theo bảo vệ cô trong âm thầm.

Cô vẫn cứ đinh ninh phải đến lúc mình sống được vài tháng ở Châu Úc thì anh mới bắt đầu cho người bảo vệ cô kia chứ.

Nhưng không ngờ kể từ khi cô đặt chân lên mảnh đất ấy, anh đã bắt đầu sai người dõi theo cô rồi.

Vật đổi sao dời mới biết đến những chuyện này, Hạ Diệp Chi chợt thấy lòng mình nghẹn ngào xúc động.

“Việc này không phải là giả, tất nhiên là cô đã cứu tôi.” Ánh mắt của Lưu Chiến Hằng thay đổi nhẹ, ý cười cũng không còn tươi tắn như vừa rồi nữa.

Hạ Diệp Chi hỏi: “Là chuyện hồi nào vậy?”

Lưu Chiến Hằng chỉ thích thú liếc mắt nhìn cô, nhưng không có ý định nói cho Hạ Diệp Chi biết rằng cô đã cứu anh ta từ bao giờ.

“Cược một ván đi, cô đoán xem anh ta có biết chính xác chúng ta sẽ bước ra từ cửa nào hay không?”

Chuyện vừa được biết khi nãy mang lại kích thích không nhỏ cho cô, Hạ Diệp Chi tức đến phì cười: “Anh bị điên hả?”

Lưu Chiến Hằng đúng là đồ điên, ai mà muốn đánh cược với anh ta vào thời điểm này cơ chứ?

Hạ Diệp Chi vốn dĩ chỉ mắng người trong cơn tức giận mà thôi, nhưng vẻ mặt của anh ta lại thay đổi nhanh như chớp, mới đây mà đã phủ lên một tầng sương lạnh giá.

Sắc mặt anh ta trở nên vô cùng u ám: “Tôi đúng thật là có bệnh, nhưng bệnh của tôi nhẹ hơn anh ta nhiều.”

Hạ Diệp Chi cắn răng, quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý đến người này nữa.

Càng nói nhiều với anh ta thì cô càng thấy tức tối, nhưng cô lại sợ mình chọc giận Lưu Chiến Hằng quá mức, rồi anh ta lại bày ra những trò mà cô không thể nào chấp nhận nổi.

Bây giờ còn chưa biết rõ ràng mục đích của anh ta là gì, nhưng không thể phủ nhận được rằng anh ta đang lên một kế hoạch nào đó rất lớn.

Vì kế hoạch này mà Lưu Chiến Hằng phải tốn hết thời gian ba, bốn năm, hoặc có thể còn sớm hơn nữa để chuẩn bị.

Chỉ có điều Hạ Diệp Chi mù mờ không hiểu nổi, Lưu Chiến Hằng tốn công phí sức nhiều đến thế để thiết kế cạm bẫy, thế thì mục đích cuối cùng của anh ta là muốn nhắm vào ai, Mạc Đình Kiên hay là cô đây?

Nếu mục đích cuối cùng của anh ta là Mạc Đình Kiên, vậy anh ta đi đường vòng tiếp cận với cô làm chi?

Sau vụ nổ trên hòn đảo nhỏ năm ấy, anh ta có thể cứu cô thoát khỏi nơi đó, thì tất nhiên cũng có khả năng giết luôn Mạc Đình Kiên.

Nhưng mà, anh ta không đẩy Mạc Đình Kiên vào chỗ chết, mà lại đi cứu vớt cô.

Nếu như nói năm đó anh ta có đụng tay đụng chân gì với Mạc Đình Kiên, thì chỉ có thể là thôi miên anh mà thôi.

Từ đó đến giờ, chuyện Mạc Đình Kiên bị thôi miên vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Mạc Đình Kiên vừa bắt đầu nghi ngờ Lưu Chiến Hằng thì anh ta đã được một người được gọi là “Lưu Chiến Thiên” đưa đi rồi.

Hạ Diệp Chi lạnh lùng liếc nhìn anh ta, giọng nói cũng trở nên băng giá: “Người thôi miên Mạc Đình Kiên là anh phải không?”

“Rốt cuộc cũng đoán được là tôi làm rồi à?” Gương mặt Lưu Chiến Hằng ánh lên vẻ tự hào: “Ý chí của Mạc Đình Kiên rất mạnh mẽ, tiếc là lúc đó anh ta bị thương hôn mê mất, à không phải, nói hôn mê cũng không phải, vết thương của anh ta nào có nặng thế chứ, đáng lý người cũng sắp tỉnh rồi, nhưng ai ngờ lại bị chị gái ruột mình bỏ thuốc mới lâm vào cơn hôn mê sâu”.

“Còn tôi, chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn yêu cầu của chị gái ruột của anh ta mà thôi.”

Hai câu nói của Lưu Chiến Hằng đều nhấn mạnh vào ba chữ “chị gái ruột”, dường như anh ta muốn xem Mạc Đình Kiên và Mạc Cẩm Vận tàn sát lẫn nhau lắm vậy.

Mạc Đình Kiên và Mạc Cẩm Vận vốn cũng chẳng thân thiết với nhau gì mấy, nhưng lúc ba năm trước làm gì đến mức trở mặt thành thù đâu.

Bởi vì chuyện xảy ra hồi ba năm trước mới triệt để trở mặt thành thù với nhau đó chứ

“Vậy mà lại là anh!” Trước khi Lưu Chiến Hằng tự mình thừa nhận, Hạ Diệp Chi cũng chỉ cảm thấy nửa tin nửa ngờ mà thôi.

Có đôi lúc cứ dù cho sự thật đã hiện ra trước mắt thì con người vẫn đem lòng nghi ngờ, vì bản thân mình đã trót lỡ trao niềm tin đi mất rồi.

“Dường như cô không cảm thấy vẻ chút nào đấy nhỉ.” Lưu Chiến Hằng thích thú nhìn cô, anh ta vừa định nói tiếp thì Ly đã bước vào.

“Thưa ngài, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”

Ly đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi, cô ta cũng ngầm hiểu Lưu Chiến Hằng muốn nói rõ ngọn ngành mọi chuyện cho Hạ Diệp Chi biết.

Mà đồng thời, việc này cũng nói lên rằng, Lưu Chiến Hằng sẽ không để Hạ Diệp Chi bình an vô sự rời khỏi chỗ này. Ý thức được điều này, vẻ mặt Ly thả lỏng được một chút.

Lưu Chiến Hằng quay đầu lại nhìn Ly: “Vậy thì lên đường thôi.”

Ly và đám đàn em của cô ta chia nhau ra làm hai ngả, một nhóm xuất phát từ cửa sau, nhóm còn lại sẽ đi từ cửa trước như trong căn dặn.

Mà Lưu Chiến Hằng không ra cửa trước, cũng chẳng vòng theo cửa sau, mà đi thẳng xuống tầng hầm.

Hạ Diệp Chi sống ở đây lâu rồi mà vẫn chẳng biết tòa biệt thự này lại có tầng hầm lớn đến thế.

Tầng hầm chứa rất nhiều món đồ, cũng rất đầy đủ.

Lưu Chiến Hằng chỉ dẫn Ly và vài đứa đàn em theo.

Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh căn hầm, ở nơi rộng lớn đến dường này chắc chắn không chỉ có một cửa ra.

Đến lúc này cô mới sực hiểu, hồi nãy Lưu Chiến Hằng đòi đánh cược với cô là có ý gì.

Cho dù cô có cược cửa trước hay cửa sau thì Mạc Đình Kiên cũng không thể đụng mặt bọn họ ở những nơi đó được.

Bởi vì Lưu Chiến Hằng vốn không có ý định trực tiếp đi ra ngoài.

Thân phận, cái tên và những hành động của Lưu Chiến Hằng có thể là giả, nhưng cái bằng thạc sĩ tâm lý học của anh ta chắc chắn là thật.

Nếu không phải anh ta cực kỳ thấu hiểu tâm lý con người thì có thể tính toán chu đáo, cẩn thận trên từng bước một thế này không?

Lưu Chiến Hằng ngồi xuống ghế sô pha, làm ra vẻ như đang nói chuyện phiếm mà hỏi cô: “Mạc Đình Kiên cảnh giác như vậy, chắn chắn là đã phát hiện ra có điều kỳ lạ rồi, cô nói xem lúc này có phải anh ta đang ở phía trên kia không?”

Anh ta vừa nói vừa chỉ tay lên trần nhà, trên đó là phòng khách của tòa biệt thự.

Lưu Chiến Hằng nói không sai chút nào, cho dù bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt đi chăng nữa, vừa nãy cô có gửi tin nhắn cho Mạc Đình Kiên, bây giờ nhất định anh đang ở khu vực xung quanh tòa biệt thự này.

Cho dù còn chưa tiến vào thì hẳn cũng canh chừng trước cửa rồi.

Dường như mỗi một hành động của Mạc Đình Kiên đều không thoát được tầm mắt của Lưu Chiến Hằng.

Hạ Diệp Chi chợt thấy lạnh cả người, từ trước đến nay cô đều đánh giá thấp con người này rồi, ấn tượng về ân nhân cứu mạng dịu dàng, tốt bụng mà anh ta để lại vẫn còn khắc sâu trong lòng cô.

Cứ coi như cô đã biết bộ mặt thật của con người này đi chăng nữa thì tư duy của cô vẫn xếp Lưu Chiến Hằng vào nhóm lương thiện trong vô thức.

Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh cửa sổ, anh vẫn chưa chịu đi ngủ.

Lúc nửa đêm, điện thoạt bỗng dưng rung lên.

Là báo hiệu của tin nhắn tới.

Mạc Đình Kiên mở máy, nhìn vào dòng chữ ngắn cũn cỡn: Anh ta đã hành động, đưa Hạ Hạ đi rồi.

Dựa vào đây có thể đoán được Lưu Chiến Hằng chẳng có hành vi cưỡng chế nào cả.

Mạc Đình Kiên siết chặt lấy điện thoại trong tay, vừa quay người bước ra ngoài phòng, vừa cất tiếng gọi Thời Dũng.

“Thời Dũng!”

Mạc Đình Kiên không ngủ, Thời Dũng cũng còn đang sai bảo đàn em đi điều tra một cô gái có tên là Loan Loan, thỉnh thoảng lại có người đến truyền tin tức, anh ta bận rộn đến không thể đi lên giường ngủ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play