CHƯƠNG 583: LẤY CÁI MẠNG NÀY CỦA TÔI VỀ

Hạ Diệp Chi bĩu môi dưới, nín thở, lên tiếng phản bác anh ta: “Mạc Đình Kiên không giống anh, hai người không giống nhau.”

“Lúc trước tôi đã từng nói, phụ nữ các cô luôn thích lừa mình dối người.” Nói xong, Lưu Chiến Hằng cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Hạ Diệp Chi ngã xuống ghế sofa, đưa tay đỡ trán, tỏ vẻ khá mệt mỏi.

Đợi đến khi Lưu Chiến Hằng đi lên tầng, sau khi bóng dáng anh ta biến mất, cô mới hơi ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp trấn tĩnh.

Thật ra trong lòng cô cũng không kích động và khó tiếp nhận như vẻ bên ngoài.

Trước khi Lưu Chiến Hằng ngả bài với cô, thì cô đã nghi ngờ từ lâu rồi.

Kinh ngạc có, thất vọng cũng có, nhưng còn chưa lớn đến mức ảnh hưởng đến khả năng phán đoán bình thường của Hạ Diệp Chi.

Suy nghĩ cẩn thận, từ khi “Lưu Chiến Thiên” bắt đầu xuất hiện, đến khi cô đến nước M, cũng như cho tới bây giờ, từng bước đều nằm trong tính toán của Lưu Chiến Hằng, mỗi bước đều là anh ta dày công mưu tính.

Lưu Chiến Hằng biết rõ Hạ Diệp Chi là người trọng tình trọng nghĩa, anh ta tạo ra hoàn cảnh giả là bản thân bị “Lưu Chiến Thiên” cưỡng chế mang đi, dụ Hạ Diệp Chi đến nước M.

Hạ Diệp Chi đến nước M, ở khách sạn “Lưu Chiến Thiên” công tác, sau đó, cô bị mang đến biệt thự của “Lưu Chiến Thiên”.

Ở biệt thự của “Lưu Chiến Thiên”, anh ta không làm khó dễ Hạ Diệp Chi, cũng không nói cho cô tung tích của “Lưu Chiến Hằng”, mặc cho Hạ Diệp Chi như con ruồi không đầu, chưa lâm trận đã tự loạn.

Sau mấy ngày, anh ta lại dùng số của “Lưu Chiến Hằng” gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi, kể một số chuyện giả như thật, khiến Hạ Diệp Chi nghĩ cách rời đi.

Thời gian Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi chung đụng không ngắn, anh ta hiểu rõ Hạ Diệp Chi, tất nhiên cũng tính được Hạ Diệp Chi sẽ chủ động nhắc đến việc rời đi.

Thế là, anh ta âm thầm phái người nói hành tung của Hạ Diệp Chi cho Hạ Hương Thảo.

Hạ Hương Thảo hận cô thấu xương, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng mục đích của Lưu Chiến Hằng không phải là tổn thương Hạ Diệp Chi, nên nhất định đã ngầm hứa hẹn với Hạ Hương Thảo thứ gì đó, mới khiến Hạ Hương Thảo không ra tay độc ác với Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi bị Hạ Hương Thảo bắt đi, tất nhiên Mạc Đình Kiên sẽ đến nước M.

Từ đó, mục đích dụ Mạc Đình Kiên đến nước M của Lưu Chiến Hằng đã đạt được.

Mạc Đình Kiên và Thời Dũng đã đến nước M, nếu Lưu Chiến Hằng muốn cho người ở thành phố Hà Dương mang Mạc Hạ đi thì dễ như trở bàn tay.

Sau khi người của Lưu Chiến Hằng mang Mạc Hạ đi, Mạc Đình Kiên đã biết tin, tất nhiên sau đó cũng tra ra được người mang Mạc Hạ đi chính là “Lưu Chiến Thiên” .

Khi kế hoạch đến bước này, mục tiêu của Lưu Chiến Hằng đã rất rõ ràng, trong mục tiêu của anh ta, một nửa là Hạ Diệp Chi, một nửa khác là Mạc Đình Kiên.

Từ thái độ của anh ta đối với Mạc Hạ thì thật ra anh ta không cố ý tổn thương Mạc Hạ và Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi mơ hồ có thể cảm giác được Lưu Chiến Hằng vốn không định tổn thương cô và Mạc Hạ, nhưng Lưu Chiến Hằng lợi dụng lòng tin của cô đối với anh ta mà lừa cô đến nước M cũng là sự thật không thể chối cãi.

Hạ Diệp Chi có thể cảm giác được Lưu Chiến Hằng không cố ý tổn thương cô, nhưng không có nghĩa là Lưu Chiến Hằng sẽ không tổn thương Mạc Đình Kiên.

Ba năm trước, khi cô và Mạc Đình Kiên còn chưa đi đến đảo nhỏ, Lưu Chiến Hằng bỗng xuất hiện trước mắt cô.

Ngay sau đó cô và Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện, Lưu Chiến Hằng cứu được cô, còn vô cùng kiên nhẫn chăm sóc cô suốt ba năm.

Từ lần đầu tiên Lưu Chiến Hằng xuất hiện trước mặt Hạ Diệp Chi, trên người anh ta đã mang theo nỗi băn khoăn to lớn.

Anh ta có năng lực xuất chúng, tốt nghiệp đại học, là bác sĩ tâm lý học nổi tiếng, có địa vị xã hội cao.

Nhưng mà bác sĩ tâm lý học cũng chỉ là một cái vỏ nguỵ trang của anh ta mà thôi.

Anh ta tỉ mỉ sắp đặt nhiều như vậy thì có thể chứng minh anh ta tuyệt đối không phải người bình thường, mục đích của anh ta không đơn giản, thân phận thật của anh ta cũng không đơn giản.

Hạ Diệp Chi dần dần ngồi thẳng người lên, thu tay lại sát người, rồi từ từ siết chặt.

Cho dù Lưu Chiến Hằng muốn làm gì, có bao nhiêu kế hoạch và tâm tư kín đáo, thì dù sao anh ta cũng chỉ là người phàm, kiểu gì cũng sẽ lộ ra sơ hở.

Chợt có tiếng bước chân truyền tới.

Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn thấy Ly đi về phía bên này.

Cô ta mặc áo khoác lông màu đen, mịn màng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, quấn khăn quàng cổ màu đỏ tươi, trông rất rực rỡ, lóa mắt.

Ly vốn là một phụ nữ xinh đẹp.

“Ngài ấy đã ngả bài với cô rồi sao?” Ly đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, vẻ mặt không đổi hỏi cô.

Cô ta hơi nhấn giọng, mang theo vài phần lạnh lùng không cho người ta cự tuyệt.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Hạ Diệp Chi cũng không vòng vo với cô ta, nói qua loa: “Cô đang nói là việc của Lưu Chiến Hằng sao?”

Sắc mặt Ly thay đổi hơi khó coi.

Hạ Diệp Chi nhớ tới ngày vừa đến, khi cô hỏi tới Lưu Chiến Hằng, Ly đã không để ý tới cô, có thể thấy được Ly cũng không chào đón Lưu Chiến Hằng.

Nhưng rõ ràng cô ta vô cùng trung thành với Lưu Chiến Thiên, còn thầm ái mộ anh ta.

Điều này khiến Hạ Diệp Chi hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ vừa nãy “Lưu Chiến Thiên” lại lừa cô?

Cô bị “hai anh em này” đùa bỡn xoay vòng vòng, nếu vừa nãy những lời “Lưu Chiến Thiên” nói vẫn là lừa cô…

“Ngài ấy vẫn luôn là người hết sức kiên nhẫn, tôi không ngờ ngài ấy lại nhanh chóng ngả bài với cô như vậy.” Ly tỏ ra vô cùng lãnh đạm, gần như đang nói tới việc không hề liên quan đến mình.

Nhưng Hạ Diệp Chi biết, Ly sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô những điều này.

“Hạ Diệp Chi, cô rất đặc biệt đối với ngài ấy, hi vọng cô đừng khiến ngài ấy thất vọng.” Giọng nói của Ly đầy cảnh cáo và uy hiếp.

Nghe vậy, Hạ Diệp Chi không kìm được mà bật cười.

“Cô Ly nói đừng khiến anh ta thất vọng, cụ thể là chỉ cái gì?” Nói đến đây, Hạ Diệp Chi hơi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Xin hỏi, là chỉ tôi bị anh ta làm cho mơ mơ màng màng, bị anh ta lừa cho quay vòng vòng, bị anh ta lợi dụng, cũng phải coi như không biết, trong lòng cũng không thể oán trách phải không?”

Ly cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô đừng quên, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của cô, nếu như không phải ngài ấy, cô đã sớm chết rồi.”

“Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, tôi nên mang ơn anh ta, tôi nên như con robot mặc cho anh ta lừa gạt lợi dụng, giao số mệnh mình cho anh ta, mặc cho anh ta bóp tròn xoa dẹt, khi anh ta không vui vẻ, anh ta còn có thể lấy cái mạng này của tôi về.”

Hạ Diệp Chi càng nói, giọng càng lạnh lùng.

Chính vì cô mang ơn Lưu Chiến Hằng, nên mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.

Cũng có lẽ đây chính là số phận, Lưu Chiến Hằng cứu được cô, thì cô nợ anh ta.

Bị anh ta lừa gạt, bị anh ta lợi dụng, bị anh ta từng bước một tính toán, đây đều là cô nợ anh ta.

Nợ người, luôn cần phải trả.

Đạo trời luân hồi, đây là chân lý vĩnh viễn.

Nghe thấy sự chế giễu trong giọng nói của Hạ Diệp Chi, Ly khẽ a một tiếng: “Không biết điều!”

Sau đó giận dữ, vội vã rời đi.

Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm bóng lưng Ly mấy giây, sau đó rủ mắt xuống.

Từ giọng điệu của Ly vừa nãy thì “Lưu Chiến Thiên” chính xác là Lưu Chiến Hằng.

Lần này, anh ta không nói sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play