CHƯƠNG 573: ANH TẬN MẮT NHÌN THẤY BÀ ẤY TỰ SÁT
Nghe thấy lời Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Thiên nhếch môi, cười mà như không cười nhìn cô, giọng nói vô cùng hờ hững: “Thật sao?”
Hạ Diệp Chi quan sát Lưu Chiến Thiên, không nói gì.
Cô cảm thấy Lưu Chiến Thiên cả người đều có vẻ kỳ lạ, anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, chỉ cần anh ta muốn giả trang thành Lưu Chiến Hằng thì hoàn toàn có thể lấy giả làm thật.
Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng đã ở bên nhau một thời gian, xem như khá quen thuộc với Lưu Chiến Hằng, nhưng lúc đầu khi nhìn thấy Lưu Chiến Thiên, cũng không nhìn ra anh ta và Lưu Chiến Thiên có gì khác biệt.
Hạ Diệp Chi thu tầm mắt lại, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi: “Nếu trước kia mục đích của các người đúng là tôi, sao còn thả tôi đi? Bắt con gái tôi để áp chế tôi, cũng chỉ là uổng công vô ích thôi.”
“Đối với cô mà nói là uổng công vô ích, đối với chúng tôi mà nói cũng không phải.”
Đến lúc này, rõ ràng Lưu Chiến Thiên cũng không có ý giấu diếm nữa: “Nếu như tôi trực tiếp bắt cô, Mạc Đình Kiên đến nước M sẽ trực tiếp tới tìm tôi, nhưng nếu như tôi thả cô đi, cô xảy ra chuyện, Mạc Đình Kiên tới nước M sẽ vội vã đi tìm cô, mà chúng tôi sẽ có cơ hội mang con gái cô đi…”
Hạ Diệp Chi nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Thiên: “Kết quả không phải là giống nhau sao?”
Cô cảm thấy, bọn Lưu Chiến Thiên mang Mạc Hạ đi, hoàn toàn là uổng công vô ích.
“Đương nhiên không giống, Mạc Hạ trong tay chúng tôi, cô chắc chắn sẽ chủ động đưa tới cửa, giống như hôm nay.” Lưu Chiến Thiên dùng gương mặt giống hệt Lưu Chiến Hằng nói những lời này, luôn có một cảm giác rất không hài hòa.
“Vì sao lại hợp tác với Hạ Hương Thảo?” Hạ Diệp Chi rất rõ, Lưu Chiến Thiên cũng không quen Hạ Hương Thảo.
“Hạ Hương Thảo cũng xứng nói chuyện hợp tác với tôi sao? Cùng lắm là tiết lộ cho cô ta chút tin tức của cô mà thôi, cô ta hận cô như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.”
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Hạ Diệp Chi càng ngày càng không hiểu mục đích của Lưu Chiến Thiên.
Vẻ mặt Lưu Chiến Thiên đột nhiên nghiêm lại, anh ta nhích lại gần cô: “Cô thả tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết, mục đích của chúng tôi.”
Hạ Diệp Chi nhìn anh ta một cái, không nói một câu, trực tiếp quay người đi ra.
Sau khi ra ngoài, cô đóng cửa lại đứng nguyên suy nghĩ một lát.
Tâm tư của Lưu Chiến Thiên rất sâu, không kém Mạc Đình Kiên là mấy, dù bị Mạc Đình Kiên bắt trở lại, anh ta cũng luôn tỏ vẻ không quan trọng, cũng không biết là đã sớm dự liệu được điểm này, hay là thật không hề sợ.
Vừa nãy anh ta còn mê hoặc cô, bảo cô thả anh ta đi.
Bí mật trên người Lưu Chiến Thiên nhiều như vậy, làm sao có có thể thả anh ta đi?
Dù cô muốn thả anh ta đi, Mạc Đình Kiên cũng không thể thả anh ta đi.
Đi không bao xa, Hạ Diệp Chi đã gặp Thời Dũng.
Thời Dũng biết Hạ Diệp Chi đi xem Lưu Chiến Thiên, lập tức lên tiếng hỏi: “Cô chủ?”
“Mặc kệ tôi hỏi gì, anh ta đều vòng vo với tôi, nói gì cũng vô dụng.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng không thể phủ nhận, người ở sau lưng anh ta rất có thực lực, có thể dễ dàng tra được quan hệ giữa tôi và Hạ Hương Thảo cùng khúc mắc giữa chúng tôi, đồng thời lợi dụng Hạ Hương Thảo đạt được mục đích của họ.”
Nghe vậy, sắc mặt Thời Dũng cũng trở nên nghiêm trọng.
Hạ Diệp Chi chợt nhớ tới một việc: “Có việc quên hỏi anh ta.”
“Chuyện gì?”
“Liên quan tới việc thôi miên, trước đó Mạc Đình Kiên đã nghi ngờ việc anh ấy bị thôi miên có thể liên quan tới Lưu Chiến Hằng, mặc dù Lưu Chiến Hằng rất khả nghi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Lưu Chiến Thiên càng khả nghi hơn.”
Nhắc đến Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi mấp máy môi, mới tiếp tục nói: “Nghề nghiệp Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, mà thân phận đầu bếp của Lưu Chiến Thiên cơ bản có thể khẳng định là dùng để che giấu tai mắt người ta.”
Thời Dũng hơi trầm ngâm một lát, nói: “Nếu như lúc trước người thôi miên cậu chủ thật là Lưu Chiến Thiên, vậy mục đích của họ, đúng là khó mà đoán được.”
…
Buổi tối, Hạ Diệp Chi gọi bác sĩ tới thoa thuốc cho Lưu Chiến Thiên.
Thời Dũng lại dẫn người đi thẩm vấn Lưu Chiến Thiên, Thời Dũng hỏi cái gì, Lưu Chiến Thiên lập tức nói cái đó, nhưng những thứ anh ta hỏi, đều không có tác dụng gì.
Lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi ăn không ngon miệng, tùy tiện ăn một chút, rồi rời khỏi phòng ăn, đi vào trong sân.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ban đêm bên ngoài nhiệt độ thấp hơn.
Hạ Diệp Chi đứng trong sân mấy phút, đã cảm thấy rất lạnh.
Mà trong đầu cô, tất cả đều là Mạc Hạ.
Trời lạnh như vậy, những người đó sẽ chăm sóc tốt cho Mạc Hạ chứ? Sẽ chăm sóc cho nó ăn uống đầy đủ chứ?
Hay là lúc này Mạc Hạ ở chỗ cô không biết bị người ta đối xử khắc nghiệt.
Nghĩ đến những điều này, Hạ Diệp Chi trở nên đặc biệt nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Cô hận không thể lập tức có thể bay đến bên cạnh Mạc Hạ.
Lúc này, cô hơi oán trách Mạc Đình Kiên.
Nếu như Mạc Đình Kiên sớm nói cho cô một chút, có lẽ cô có thể cùng Mạc Đình Kiên nghĩ cách cứu Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi nghĩ quá nhiều, cảm thấy tâm tư rối loạn, lời của Lưu Chiến Thiên xông vào trong óc cô.
—— cô thả tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết, mục đích của chúng tôi.
Lúc ấy, nghe thấy lời của Lưu Chiến Thiên, cô không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối.
Nhưng giờ đây, trong lòng cô đã bắt đầu dao động.
Lúc này, cô căn bản không nghĩ được nhiều như thế, cô chỉ muốn nhìn thấy Mạc Hạ, xác định Mạc Hạ có an toàn hay không.
Đột nhiên, Hạ Diệp Chi cảm thấy người mình hơi ép xuống, cô nghiêng đầu đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên hơi rũ mắt khoác áo lên cho cô.
Ngoài lúc trở về, hai người trong phòng ầm ĩ một trận, gần như cả ngày nay hai người không hề nói chuyện.
Chắc Mạc Đình Kiên đang nghĩ đến việc của mẹ mình, mà Hạ Diệp Chi thì đang lo lắng cho Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi kéo kéo áo Mạc Đình Kiên khoác cho cô, suy nghĩ một chút, dùng một giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Mạc Đình Kiên, em không thể chờ đợi thêm nữa, em rất nhớ Mạc Hạ.”
Cô rất nhớ Mạc Hạ, cô sẵn lòng dùng mình đi đổi Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên nặng nề nói ra hai chữ: “Không thể.”
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Chẳng lẽ anh không muốn biết tin tức mẹ anh sao?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên nhanh chóng trầm xuống như mặt hồ kết băng, đúng lúc đứng bên cạnh anh, thì có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ người anh.
Qua mấy giây, anh nói: “Năm đó, anh tận mắt nhìn thấy bà tự sát.”
Dù từ lời của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi biết mẹ anh chết thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Mạc Đình Kiên thẳng thắn nói về việc của mẹ như vậy.
Hạ Diệp Chi hơi híp mắt, trầm tư một chút, mới tiếp tục nói: “Đúng, năm đó đúng là anh tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng trong lòng anh vẫn hi vọng, hi vọng bà còn sống.”
Nói xong, cô chăm chú nhìn Mạc Đình Kiên.
Dười cái nhìn chăm của cô, lần đầu tiên Mạc Đình Kiên quay mặt chỗ khác, tránh né ánh mắt của cô.
Hạ Diệp Chi biết, cô đã đoán trúng ý nghĩ trong lòng Mạc Đình Kiên.