CHƯƠNG 570: TỐI QUA ĐÃ ĐI RỒI
Lời Hạ Diệp Chi nói lời đều là cảm nhận chân thực của bản thân, cô cũng sắp bị nhấn chìm trong sự tự trách rồi.
Lúc Mạc Hạ còn nhỏ, Hạ Diệp Chi đã không bảo vệ tốt cho nó, sau này khó khăn lắm mới tìm về được, thì cô lại nằm viện mất ba năm không chăm sóc Mạc Hạ được, bây giờ còn khiến nó bị bắt đi…
Không ai có thể đoán được chuyện Mạc Hạ bị bắt cóc, nhưng cô làm mẹ thì nhất định có trách nhiệm.
Nghe Hạ Diệp Chi nói, dường như Thời Dũng hơi dao động, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ sẽ không để cô làm như vậy.”
“Chính vì anh ấy sẽ không để tôi làm như vậy, nên tôi mới xin anh hãy để tôi đi, Hạ Hạ nó mới ba tuổi, nếu như đổi lại là con anh, nếu như anh là tôi, chắc chắn anh cũng sẽ quyết định giống tôi.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi trở nên hơi gấp gáp.
Thời Dũng quay đầu nhìn lướt qua trên tầng, Hạ Diệp Chi cũng thuận theo ánh mắt anh ta nhìn lên, nói: “Mạc Đình Kiên bị tôi đánh ngất xỉu rồi, một lúc nữa cũng chưa tỉnh được đâu.”
Thời Dũng trầm mặc một lát, cuối cùng thỏa hiệp: “Cô đi đi.”
Thực chất Mạc Đình Kiên cũng có chút cố chấp đối với cô, coi trọng cô hơn bất cứ thứ gì, Mạc Đình Kiên và cô không nói được với nhau, Mạc Đình Kiên cũng không thể nghe lọt những lời này của cô.
Cũng may Thời Dũng có thể nghe lọt.
“Cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi quay người định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu lại hỏi anh ta: “Hạ Hương Thảo đâu?”
Thời Dũng nói: “Cô ta vẫn còn trong tầng hầm.”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi nói: “Tôi muốn đi xem cô ta.”
Thời Dũng dẫn cô đi tới tầng hầm.
Nhưng trước khi đến tầng hầm, Thời Dũng lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô chủ, cẩn thận bậc thang.”
Nói xong, anh ta ở ngay phía trước mở cửa cho Hạ Diệp Chi rồi nghiêng người đứng sang một bên, cung kính đợi Hạ Diệp Chi đi vào.
Hạ Diệp Chi hơi dừng lại một chút, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thời Dũng.
Cô nhấc chân đi vào.
Thật ra, trong tầng hầm rất gọn gàng, không có quá nhiều đồ, chỉ kê tạm một chiếc giường gỗ, Hạ Hương Thảo ngủ ở đó.
Lúc Hạ Diệp Chi đến gần, Hạ Hương Thảo đang nhắm mắt bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Cô ta nhìn Hạ Diệp Chi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: “Hạ Diệp Chi.”
Dứt lời, Hạ Hương Thảo xoay người muốn đứng lên, nhưng cô ta cố hết sức vẫn không thể.
Hạ Diệp Chi híp mắt lại, lập tức hiểu ra Hạ Hương Thảo đã bị Mạc Đình Kiên hạ độc, loại thuốc giống với loại trước đó lúc bị bắt, Hạ Hương Thảo đã cô uống, khiến cả người không còn sức.
“Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi.” Giọng nói của Hạ Diệp Chi lạnh lùng.
Nhiều năm như vậy Hạ Hương Thảo vẫn không thay đổi, khi còn nhỏ thì ngang bướng không nói lý lẽ, cực kỳ ích kỷ, sau khi lớn lên càng vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn, không tiếc hợp tác với người khác đối phó với một đứa bé.
Mặc kệ trải qua bao nhiêu chuyện, bản tính của Hạ Hương Thảo vẫn chẳng thay đổi.
“Cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn…” Hạ Hương Thảo cười lạnh một tiếng, giọng điệu đặc biệt hung ác: “Vẫn hèn như vậy.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi sớm đã biết cô ta là dạng người gì, nên không vì lời nói của Hạ Hương Thảo mà có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào.
Trước khi kết hôn với Mạc Đình Kiên, những năm còn ở nhà họ Hạ, cô đã từng thật lòng coi Hạ Hương Thảo là người thân.
Nhưng trong lòng Hạ Hương Thảo hoàn toàn không nhớ được bất kỳ điểm tốt của người nào.
Hạ Diệp Chi cười một tiếng, giọng điệu hơi rời rạc: “Tôi biết rồi, đợi tôi đi rồi, cô hãy ở lại nơi này từ từ hưởng thụ đi, tôi tin Mạc Đình Kiên sẽ có rất nhiều thủ đoạn tra tấn cô.”
Thủ đoạn tra tấn người Mạc Đình Kiên, Hạ Hương Thảo đã được nếm trải, nghe xong lời này của Hạ Diệp Chi, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
“Cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên tôi muốn đi cứu con gái tôi, mà tôi đi rồi, Mạc Đình Kiên đối xử với cô thế nào, tôi cũng không biết.” Nói xong, dường như Hạ Diệp Chi cảm thấy rất thú vị, cười khẽ một tiếng.
Sau đó, Hạ Diệp Chi quay người đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến âm thanh hoảng sợ của Hạ Hương Thảo: “Hạ Diệp Chi cô quay lại cho tôi!”
Hạ Diệp Chi đi ra, không quay đầu lại.
Thời Dũng đưa cô đưa đến cửa biệt thự, còn đưa cô một chìa khóa xe.
Hạ Diệp Chi nhìn chìa khóa xe trong tay, hơi sửng sốt.
Thời Dũng nhìn ra sự nghi ngờ của cô, nói: “Giấy không gói được lửa, cô chủ biết những sau chuyện này, chắc chắn không thể không làm gì cả.”
Có thể được làm trợ lý đặc biệt cho Mạc Đình Kiên, sao Thời Dũng có thể là người tầm thường được.
Anh ta còn nhiều tuổi hơn Mạc Đình Kiên, giải quyết công việc trôi chảy, hiểu tính tình Mạc Đình Kiên, tất nhiên cũng hiểu tính tình Hạ Diệp Chi.
Lúc này, Thời Dũng lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ phái người âm thầm đi theo cô.”
“Được.” Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm nữa, trực tiếp lái xe rời đi.
Thời Dũng nhìn xe Hạ Diệp Chi biến mất trong bóng đêm, rồi mới quay người đi vào trong biệt thự.
Vệ sĩ trực đêm bị tiếng ô tô kinh động, liền tới cửa chính biệt thự.
Họ nhìn thấy Thời Dũng, hỏi: “Trợ lý Thời, đã trễ rồi, cậu chủ vẫn còn đi có việc sao?”
“Không phải việc của các cậu, trở về đi.” Thời Dũng không hề dừng lại, đi ngang qua người bọn họ.
Thời Dũng đi thẳng lên tầng, đứng trước cửa phòng ngủ của Mạc Đình Kiên một lúc, rồi mới trở về phòng.
*
Khi Mạc Đình Kiên tỉnh lại, cảm thấy cổ hơi đau nhức.
Sau khi nghĩ một chút, anh lập tức nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, anh đột nhiên bật dậy xuống giường.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, đã là sáng sớm.
Quần áo cũng không kịp thay, Mạc Đình Kiên bước nhanh tới cửa, vừa mở cửa vừa quát: “Hạ Diệp Chi đâu?”
Cửa phòng vừa mở ra, đứng ngoài cửa là Thời Dũng.
Trông thấy Mạc Đình Kiên, anh ta lập tức cung kính chào một tiếng: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên một tay còn vịn trên khung cửa, trông thấy Thời Dũng đứng ở cửa, anh đã đoán được điều gì đó, tay vịn khung cửa không tự chủ được nắm chặt lại, tiếng nói do vừa tỉnh dậy hơi khàn khàn: “Hạ Diệp Chi đâu?”
“Tối qua cô chủ đã đi rồi.” Thời Dũng nói sự thật.
Mạc Đình Kiên không nói gì, nhìn chòng chọc vào Thời Dũng, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu anh ta.
Dù Thời Dũng cũng cảm thấy mình thả Hạ Diệp Chi đi không hề sai, nhưng Mạc Đình Kiên lại không thể nghĩ như anh ta.
Anh ta hơi chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với Mạc Đình Kiên.
Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên nhấc chân đạp anh ta một phát: “Cút!”
Một đạp này hơi mạnh, Thời Dũng đau rên khẽ một tiếng, anh ta chịu đau không nói lời nào, cũng không thanh minh cho bản thân.
Vào lúc này, đối với Mạc Đình Kiên, những lời giải thích đó chỉ là nói nhảm mà thôi.
Mạc Đình Kiên không nhìn Thời Dũng nữa, trở về phòng thay quần áo, Thời Dũng vẫn còn đứng ở cửa.
Anh đi đến trước mặt Thời Dũng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Anh là người thông minh cỡ nào, tất nhiên biết thói quen làm việc của Thời Dũng.
Thời Dũng cẩn thận như vậy, anh ta thả Hạ Diệp Chi đi, dụ những người kia chủ động tìm Hạ Diệp Chi, tất nhiên không thể không có sắp xếp.