CHƯƠNG 562: ĐÓ QUẢ THẬT KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Mạc Đình Kiên làm như không nghe cô nói, ôm chặt cô không buông.
Mãi đến tận khi Thời Dũng đi tới: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Hạ Diệp Chi vội vàng đưa tay vỗ Mạc Đình Kiên, ý bảo anh mau buông ra.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới hơi buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, cúi xuống cẩn thận quan sát cô.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi dựa vào ghế ngồi trên đất, trái tim anh run lên.
Mạc Đình Kiên cũng giống Hạ Diệp Chi, vô cùng hiểu rõ chuyện Hạ Hương Thảo hận cô cỡ nào, vì thế lúc biết Hạ Hương Thảo bắt Hạ Diệp Chi đi, tim anh giống như chìm xuống đáy biển.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Diệp Chi, ngoài trừ sự vui mừng, còn có sự hoảng sợ.
Anh sợ Hạ Hương Thảo đã làm chuyện không thể nào tha thứ được với Hạ Diệp Chi.
May mà Hạ Diệp Chi vẫn có thể đứng dậy.
Mạc Đình Kiên đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương đã ứa máu trên trán Hạ Diệp Chi, mày nhíu chặt.
Bản thân Hạ Diệp Chi cũng đưa tay sờ vết thương trên trán kia, vội vàng giải thích với Mạc Đình Kiên: “Em không đau, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da thôi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, mày vẫn không giãn ra, trái lại càng nhíu chặt hơn.
Hạ Diệp Chi vỗ nhẹ bàn tay anh nói: “Đi thôi.”
Mạc Đình Kiên nhìn xung quanh một vòng: “Em đi ra ngoài với Thời Dũng, vào xe trước đợi anh.”
“Anh…” Hạ Diệp Chi đang muốn hỏi anh muốn làm gì, nhưng cô đoán chắc là anh muốn đi tìm Hạ Hương Thảo, nên cô cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đi theo Thời Dũng ra khỏi biệt thự.
Ngoài cổng biệt thự, có mấy chiếc xe đang đỗ, là xe của Mạc Đình Kiên và thuộc hạ của anh.
Vừa vào trong xe, Thời Dũng đã tìm hòm thuốc rồi nói với Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ, để tôi bôi thuốc cho cô.”
Tuy vết thương của Hạ Diệp Chi chỉ là ngoài da, nhưng xử lý một chút sẽ giúp vết thương mau lành hơn.
Cô nhắm mắt lại để Thời Dũng giúp rửa sạch vết thương, hỏi: “Hòm thuốc là anh chuẩn bị à?”
“Không phải tôi,là cậu chủ sai tôi mua ở cửa hàng thuốc trên đường đi.” Lúc nói đến đoạn sau,giọng điệu Thời Dũng mang theo ý cười.
Anh đi theo Mạc Đình Kiên nhiều năm, Mạc Đình Kiên luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng anh ấy lại đặc biệt quan tâm, tỉ mỉ những chuyện liên quan đến Hạ Diệp Chi.
Chỉ cần những chuyện có liên quan đến cô Mạc Đình Kiên đều đích thân sắp xếp mọi thứ.
Thời Dũng lại nghĩ đến những lời Mạc Đình Kiên nói với anh ta trước lúc xuất phát, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được, Thời Dũng xử lý vết thương cho cô rất thành thạo, có thể thấy trước kia cũng thườngxử lý vết thương giúp người khác.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lúc mới gả cho Mạc Đình Kiên, cô có thuê nhà ở một khu dân nghèo, hôm đó đúng lúc gặp Mạc Đình Kiên bị trúng đạn.
Lần đó, chính Mạc Đình Kiên đã uy hiếp cô lấy đạn ra cho anh, không có thuốc tê mà anh vẫn ép cô gắp đạn ra.
Chuyện này xảy ra rất lâu rồi, lúc này nhớ lại, cô cảm giác như đã qua một đời, nhưng đúng là thực sự từng xảy ra.
Hạ Diệp Chi hỏi Thời Dũng: “Trước đây Mạc Đình Kiên có hay bị thương không?”
Cô từng nhìn qua cơ thể của Mạc Đình Kiên nhưng chưa nhìn kỹ, trên người anh có dấu vết bị thương nhưng không nhiều.
“Cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng cũng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thời Dũng chỉ nói qua loa, rõ ràng không muốn nói nhiều.
Lúc này, Thời Dũng đã xử lý xong vết thương cho Hạ Diệp Chi, bôi thuốc và băng lại.
Hạ Diệp Chi mở mắt ra, nói: “Tôi cũng từng thấy lúc Mạc Đình Kiên bị trúng đạn, đó là thời điểm tôi mới gả cho anh ấy. Trong phòng trọ ở khu dân nghèo, chắc hẳn anh cũng biết chuyện này.”
Bàn tay đang thu hòm thuốc về của Thời Dũng hơi ngập ngừng, sau đó anh ta khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Diệp Chi không rõ nguyên nhân lần đó vì sao anh bị thương, sau này cô cũng không hỏi lại.
Bây giờ nghĩ lại, kẻ có thể làm cho Mạc Đình Kiên bị thương, không thể là người thường, khiến anh trúng đạn càng không phải là người bình thường.
“Tôi cũng không rõ lắm, chuyện lần đó, cậu chủ không giao cho tôi xử lý mà đích thân đi làm.” Thời Dũng thu dọn dụng cụ y tế vào hòm thuốc, chậm rãi nói.
Hạ Diệp Chi cau mày: “Không phải do người nhà họ Mạc làm à?”
Năm đó Mạc Đình Kiên một lòng muốn điều tra vụ án bắt cóc mẹ ruột của anh năm xưa, trừ người nhà họ Mạc ra, anh còn có thể đắc tội với ai nữa chứ?
Hơn nữa anh còn đắc tội với người được phép dùng súng, đó quả thật không phải là người bình thường.
Ngay cả người có thân phận như Trần Tuấn Tú cũng chưa chắc được phép dùng súng.
Thời Dũng giống như ý thức bản thân lỡ lời, vẻ mặt hơi lung túng.
Hạ Diệp Chi còn muốn nói thêm nữa thì nghe thấy tiếng động cơ vang lên ở bên ngoài.
Cô quay đầu nhìn sang, thì thấy Hạ Hương Thảo bước từ trên xe xuống, còn thuộc hạ của Mạc Đình Kiên đang quây kín xe của cô ta.
Hạ Diệp Chi cũng mở cửa xe đi xuống.
Hạ Hương Thảo xuyên qua đám người nhìn Hạ Diệp Chi, tiếp theo đó, khóe môi cô ta cong lên nụ cười vô cùng kỳ dị.
Hạ Diệp Chi nhớ tới những lời Hạ Hương Thảo đã nói trước đó, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không đi qua.
Vệ sĩ đứng xung quanh Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo cứ dựa lên thân xe, không giận không cười, dáng vẻ cực kỳ ung dung.
Dáng vẻ này của cô ta càng lúc càng khiến Hạ Diệp Chi nghi ngờ.
Mạc Đình Kiên đi từ biệt thự ra, anh thấy Hạ Diệp Chi ở bên ngoài xe, vội bước nhanh tới, sau đó ấn mạnh vai cô xuống, đẩy vào trong xe: “Vào xe chờ anh.”
“Tại sao anh muốn em ở trong xe chờ anh? Em muốn ở bên ngoài chờ anh.” Hạ Diệp Chi nhìn sắc mặt của anh, luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Đột nhiên Hạ Diệp Chi lại nhớ tới những lời Hạ Hương Thảo đã nói.
Cô nhìn Mạc Đình Kiên, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, trong giọng nói mang theo sự run rẩy ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra: “Mạc Hạ đâu?”
Cô túm chặt cánh tay của Mạc Đình Kiên, đôi mắt xinh đẹp từ từ hiện lên sự sợ hãi.
Mạc Đình Kiên hơi mím môi, nói: “Con bé đang ở nhà, chúng ta giải quyết xong chuyện ở đây sẽ trở về tìm con bé.”
“Thật sao?” Trong lòng Hạ Diệp Chi sinh ra lo lắng nên cô không chắc chắn lắm, hỏi lại anh.
Mạc Đình Kiên trả lời cô một cách chắc chắn: “Đúng vậy.”
Anh nói xong thì liếc mắt nhìn phía Thời Dũng, Thời Dũng lập tức hiểu ý nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Sau khi Thấy Hạ Diệp Chi đã lên xe, cửa xe cũng đã được đóng lại, Mạc Đình Kiên mới đi về phía Hạ Hương Thảo.
Tuy trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy không yên nhưng cô tin tưởng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên sẽ không lừa cô.
Cô nhìn Mạc Đình Kiên đi về phía Hạ Hương Thảo, sau đó thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Trợ lý Thời, đưa điện thoại di động cho tôi mượn một chút.”
“Mợ chủ muốn gọi cho ai?” Thời Dũng vừa lấy điện thoại ra vừa hỏi.
“Tôi gọi điện thoại về nhà, tôi muốn nói mấy câu với Mạc Hạ.” Cô muốn nghe giọng nói của Mạc Hạ, có như thế cô mới yên tâm.
Tuy Hạ Hương Thảo luôn thể hiện dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt Hạ Diệp Chi, nhưng lần này Hạ Hương Thảo biểu hiện quá tự tin khiến Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.