CHƯƠNG 546: KHÔNG PHẢI GIÚP EM

Đối với lời nói của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên không gật đầu cũng không lắc đầu.

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần tra ra Lưu Chiến Thiên ở đâu là có thể tìm được Lưu Chiến Hằng rồi.”

Mạc Đình Kiên không nói gì mà chỉ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: “Anh đến công ty đây, còn rất nhiều việc chưa giải quyết.”

Hạ Diệp Chi đang định gật đầu, lại nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đợi một chút.”

Sau đó, cô lấy điện thoại mình ra gửi bưu kiện trong điện thoại Mạc Đình Kiên vào hòm thư của mình rồi mới trả điện thoại lại cho anh.

Mạc Đình Kiên nhận điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi mang điện thoại lên lầu, cầm máy tính của mình đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.

Vừa nãy cô còn chưa đọc hết mới chỉ đọc được một nửa.

Phía sau là một vài thông tin sơ yếu lý lịch cá nhân của Lưu Chiến Thiên, tốt nghiệp trường đại học nào, làm việc ở đâu.

Khiến Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ là nghề nghiệp của Lưu Chiến Thiên là đầu bếp khách sạn năm sao.

Hoàn toàn trái ngược với nghề nghiệp của Lưu Chiến Hằng.

Cho dù Lưu Chiến Thiên làm gì thì anh ta cưỡng ép đưa Lưu Chiến Hằng đi nhất định có mục đích của anh ta.

Hai anh em họ có lẽ chỉ là xảy ra mâu thuẫn gì đó, đóng cửa bảo nhau là được nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy, vì để đảm bảo vẫn cần phải thấy Lưu Chiến Hằng bình an vô sự cô mới yên tâm.

Hạ Diệp Chi đặt điện thoại sang một bên rồi mở máy tính, lên mạng tìm khách sạn năm sao mà Lưu Chiến Thiên làm.

Cô lấy bút ghi lại địa chỉ vào vở.

Hạ Diệp Chi lại tra một chút những chuyến bay gần đây, không khỏi có chút xuất thần.

Khi chưa biết suy nghĩ trong lòng Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi còn trách anh không thể nói lý, nhưng bây giờ sao cô còn có thể trách anh chứ.

Mạc Đình Kiên bằng lòng giúp cô điều tra chuyện Lưu Chiến Thiên không sai, nhưng nói cho cùng dù sao đây cũng là chuyện của cô.

Ánh mắt Hạ Diệp Chi lại nhìn về màn hình, chuyển động chuột trong tay nhấn vào vé máy bay sáng ngày mai bay đến bờ bên kia đại dương.

Việc không thể chậm trễ, giải quyết càng sớm càng tốt.

Cô đặt vé máy bay xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thủy San: “Ngày mai tôi phải xuất ngoại, muốn nhờ cô giúp tớ tìm người làm visa.”

Tần Thủy San nghe cô nói xong liền trở nên hấp tấp: “Bà cô của tôi ơi, cậu cũng coi trọng tôi quá rồi đấy. Thật sự coi tôi là mèo thần linh không gì không thể làm được sao?…”

Hạ Diệp Chi cũng không ngắt lời Tần Thủy San mà chỉ đợi cô ấy nói xong, cô mới chậm rãi hỏi lại: “Có giúp không?”

“Cô thật là…” Tần Thủy San cũng không còn cách nào với cô: “Giúp! Sao không giúp chứ!”

“Cảm ơn cô nha.” Hạ Diệp Chi biết Tần Thủy San quan hệ rộng, chuyện này tìm cô ấy chuẩn không sai.

Lúc này, Tần Thủy San mới phát hiện ra: “Cô đi ra nước ngoài làm gì? Kịch bản ‘Mất thành 2’ mới viết được bao nhiêu? Cô cho tôi…”

Đáp lại cô là tiếng ngắt điện thoại của Hạ Diệp Chi.

Tần Thủy San: “…”

Buổi tối, khi Mạc Đình Kiên trở về Hạ Diệp Chi đã làm xong bữa tối.

Trong đó một nửa đều là món mà Mạc Đình Kiên thích ăn.

Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn ăn, mang theo ý cười dịu dàng nhìn anh.

Mạc Đình Kiên nới lỏng cà vạt, đưa áo khoác trong tay cho người làm bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi, lên tiếng hỏi: “Muốn làm gì?”

Hạ Diệp Chi hơi cười: “Cứ cho là cảm ơn anh giúp em điều tra chuyện của Lưu Chiến Thiên đi.”

“Không phải giúp em.” Mặt Mạc Đình Kiên không chút biểu cảm nói.

Hạ Diệp Chi nhướn nhướn lông mày.

Mạc Đình Kiên cúi đầu, sau khi cầm đũa lên mới bổ sung một câu: “Chuyện của em không phải cũng là chuyện của anh sao?”

Hạ Diệp Chi ngơ ngác, cầm bát trước mặt anh lên múc một nửa bát canh đặt lại vị trí cũ trước mặt anh, không nói gì chỉ cười nhìn anh.

Mạc Đình Kiên hơi híp mắt lại nhìn cô, đột nhiên nói một câu: “Không có chuyện sẽ không nịnh bợ, không gian tặc thì cũng là trộm cắp.”

“Em đã nói muốn cảm ơn anh rồi lấy đâu ra mà gian tặc với trộm cắp chứ.” Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt nhìn anh rồi lại thu hồi ánh mắt.

Thực ra trong lòng cô có hơi căng thẳng.

Cô cũng hơi lo lắng Mạc Đình Kiên sẽ phát hiện, cô đã tính sẽ một mình ra nước ngoài tìm Lưu Chiến Thiên.

May mà Mạc Đình Kiên cũng không truy đến cùng vấn đề này chỉ cúi đầu ăn cơm.

Sáng hôm sau, Mạc Đình Kiên vừa dậy thì Hạ Diệp Chi cũng dậy theo.

Khi Mạc Đình Kiên đang thắt cà vạt, cô đi tới kéo cà vạt giúp anh thắt.

Sau đó cô vừa ngước mắt lên đã thấy Mạc Đình Kiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, thần sắc trong mắt không rõ.

Hai người nhìn nhau vài giây, Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi anh: “Sao vậy?”

Mạc Đình Kiên không nói gì, một tay đỡ đầu cô rồi hôn xuống.

Hạ Diệp Chi cứng đờ người nhưng rất nhanh đã thả lỏng, tùy ý để Mạc Đình Kiên hôn.

Nụ hôn dài kết thúc, Mạc Đình Kiên vuốt ve mặt cô: “Hôm nay phải đi ra ngoài sao?”

“Có lẽ sẽ đi.” Hạ Diệp Chi gật đầu.

Giọng Mạc Đình Kiêm ôn hòa lạ thường: “Cùng đi không? Anh có thể đưa em đi trước.”

Đôi con ngươi đen thâm trầm của anh khiến Hạ Diệp Chi có ảo giác mình đã bị nhìn thấu.

Hạ Diệp Chi quay đầu né tránh ánh mắt của anh, đưa tay vén tóc dài bên tai: “Không cần đâu, anh đi trước đi, em đợi Mạc Hạ dậy rồi mới đi.”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Mạc Hạ cũng bắt đầu lười biếng ngủ nướng rồi, buổi sáng khi Mạc Đình Kiên đi cô bé vẫn chưa dậy.

Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tùy em.”

Cũng không nói thêm gì nữa.

Tiễn Mạc Đình Kiên đi, Hạ Diệp Chi đi xem Mạc Hạ.

Mạc Hạ đã tỉnh rồi, đang mơ mơ màng màng để người làm giúp bé thay quần áo.

“Hạ Hạ?”

Bé vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền cười híp mắt: “Mẹ.”

“Dậy rồi à?!” Hạ Diệp Chi ngồi xuống giường: “Mẹ có chút chuyện phải đi đến một nơi rất xa, phải đi một thời gian mới về, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

Mạc Hạ hỏi cô: “Phải đi máy bay sao?” Cô bé xem hoạt hình, biết muốn đến một nơi rất xa cần phải đi máy bay.

“Đúng vậy. Đến cái này mà Hạ Hạ cũng biết, thật là thông minh.” Hạ Diệp Chi xoa đầu cô bé.

Mạc Hạ nghe vậy, ánh mắt liền trở nên sáng lấp lánh: “Con cũng muốn đi máy bay.”

“Sau này có cơ hội mẹ sẽ đưa con đi.”

“Không muốn…”

“Mẹ không lừa con, có cơ hội thật sự sẽ cho con đi máy bay.”

Mặc dù Mạc Hạ không tình nguyện lắm nhưng vẫn chu miệng gật đầu, không tình không nguyện nói: “Vâng ạ.”

Hạ Diệp Chi vỗ về Mạc Hạ xong thì lái xe rời khỏi biệt thự.

Trước kia khi cô qua đây ở với Mạc Đình Kiên cũng không mang gì theo nên giờ cô cần về nhà cũ lấy hành lý.

Không ngờ một chút tư tâm khi đó bây giờ lại có thể khiến cô thuận tiện hơn.

Nếu như cô mang theo hành lý đi ra từ nhà Mạc Đình Kiên chắc chắn vệ sĩ biệt thự sẽ báo cáo lại với anh. Khi ấy cô còn chưa tới sân bay nói không chừng đã bị Mạc Đình Kiên bắt trở lại rồi.

Đến nhà cho thuê trước kia, Hạ Diệp Chi nhanh chóng thu dọn hành lý rồi lái xe đến sân bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play