CHƯƠNG 538: CÚP ĐIỆN THOẠI CỦA CÔ

Nghe lời Hạ Diệp Chi , quả nhiên ngoan ngoãn đi bộ, không nhảy nữa.

Con bé vừa xuống phòng khách, liền lập tức buông tay người giúp việc, chạy như bay về hướng Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi ngồi chồm hổm xuống, tiếp lấy cục thịt nhỏ đang bay tới, ở trên mặt con bé hôn một cái.

Bây giờ trong lòng Mạc Hạ đều là quả táo mình vẽ, căn bản không có thời gian để ý tới Hạ Diệp Chi ôm ôm hôn hôn.

Con bé giống như dâng bảo vật đưa bức tranh vẽ quả táo qua cho Hạ Diệp Chi nhìn: “Mẹ mau nhìn quả táo con vẽ.”

Đủ mọi màu sắc đường cong, hết sức tùy ý vẽ đầy tớ giấy, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hình dáng quả táo.

Nhưng Mạc Hạ rõ ràng hết sức vui vẻ.

Con bé vừa lật tập vẽ, vừa lầm bầm nói: “Con còn vẽ ba quả táo, còn vẽ thịt viên…”

Hạ Diệp Chi phát hiện Mạc Hạ dường như rất thích vẽ.

Chỉ có điêu con bé bây giờ còn quá nhỏ, căn bản là vẽ không ra thứ gì, chỉ biết chọn màu sắc yêu thích rồi vẽ lên.

Nếu Mạc Hạ thích, Hạ Diệp Chi cũng sẽ không đả kích tính này của con bé.

Hạ Diệp Chi ôm bé ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhận lấy tập vẽ, hết sức nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó cười với Mạc Hạ nói: “Vẽ thật giỏi, nhưng mẹ tin sau này con còn vẽ tốt hơn!”

Mạc Hạ nghe vậy, vui vẻ che miệng cười híp mắt, thật giống như rất xấu hổ.

Hạ Diệp Chi duỗi tay chấm vào trán con bé: “Hạ Hạ của chúng ta còn xấu hổ sao?”

“Hì hì…” Mạc Hạ bắt được tay Hạ Diệp Chi, mặt cười đầy vui vẻ.

Lúc này, Mạc Đình Kiên cũng từ bên ngoài tiến vào.

Con nít cũng rất thích nhận được sự thừa nhận và khen ngợi từ người thân, Mạc Hạ cũng không ngoại lệ.

Con bé nhìn thấy Mạc Đình Kiên, liền kéo tập vẽ, chạy về hướng anh.

Hạ Diệp Chi biết hiện tại tâm tình Mạc Đình Kiên không tốt, liền có chút lo lắng đứng lên, kêu một tiếng: “Hạ Hạ!”

Nhưng Mạc Hạ cũng không nghe thấy lời cô, lộc cộc chạy tới bên cạnh Mạc Đình Kiên, giơ tập vẽ của mình lên: “Ba, ba nhìn táo con vẽ này, hai quả táo……”

Mạc Đình Kiên vốn đang nhíu chặt chân mày, sau khi nhìn thấy “quả táo” trên tập vẽ của Mạc Hạ, chân mày liền nhíu càng chặt hơn.

Hạ Diệp Chi trong lòng thầm nói không tốt, liền mở miệng gọi một tiếng: “Mạc Đình Kiên!”

Cô lo lắng anh sẽ nói bậy bạ.

Anh gần đây đối với Mạc Hạ, dường như không có tốt như trước kia, không có kiên nhẫn như trước, cô thật rất lo lắng một khắc sau anh sẽ nói loại lời khó nghe như “Vẽ cái quỷ gì vậy.”

Mạc Đình Kiên nâng mí mắt lên, nhìn cô một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt rơi vào trên bản vẻ của Mạc Hạ.

Qua hai giây, anh mới lên tiếng nói một chữ: “Ừ.”

Không có được khen ngợi của Mạc Đình Kiên , Mạc Hạ mặc dù có chút mất mác, nhưng vẫn bỉu môi nói một câu: “Được rồi.”

Con bé thu hồi tập vẽ, lại ngửa đầu nháy con mắt nhìn Mạc Đình Kiên, liền mím môi, đi về phía Hạ Diệp Chi .

Con bé vừa đi, Mạc Đình Kiên cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Sau khi Mạc Hạ đến gần, Hạ Diệp Chi đưa tay sờ đầu con bé, nói: “Ba cũng cảm thấy con vẽ không tệ đâu.”

Nghe Hạ Diệp Chi nói, ngước gương mặt như bánh bao nhỏ, mặt lờ mờ nhìn cô.

Vừa nãy ba có khen con bé sao?

“Ba chính là cảm thấy con vẽ không tệ, con phải không ngừng cố gắng! Cố gắng lên!” Hạ Diệp Chi làm động tác tay cố lên với con bé.

Mạc Hạ cũng bắt chước làm một động tác cố lên, sau đó liền cười lên.

Làm con nít thật tốt, cái gì cũng không cần hiểu, dỗ đôi câu là có thể vui lại.

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, nghĩ đến lời vừa rồi của Mạc Đình Kiên, cũng không khỏi nhíu mày một cái.

Đàn ông so với con nít khó dỗ hơn nhiều.

Mà lần này, cô thật sự không muốn dỗ anh.

Hạ Diệp Chi thu hồi tầm mắt, dắt Mạc Hạ đi phòng bếp: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi làm thịt viên!”

“Dạ được! Làm thịt viên thôi!” Mạc Hạ vui vẻ nhảy nhót.

Ở bên ngoài cả một ngày, buổi tối có thể trở về với con, cũng là một chuyện rất tốt.

Hạ Diệp Chi định mỗi kiểu làm mấy viên thịt, chủ yếu là làm cho Mạc Hạ ăn, con bé còn quá nhỏ, cũng không ăn được bao nhiêu, rất nhanh liền làm xong.

Dù sao cô cũng đã làm thịt viên, dứt khoát làm cơm tối luôn.

Có thể là lòng trả thù trỗi dậy, Hạ Diệp Chi làm cơm tối rất thanh đạm, một món hợp khẩu vị Mạc Đình Kiên cũng không có.

Lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi đặc biệt để ý biểu cảm của Mạc Đình Kiên.

Lúc anh ăn miếng đầu tiên, chân mày liền nhíu lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, dường như nếm ra được là đồ ăn Hạ Diệp Chi làm.

Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, khiêu khích nhìn anh.

Mạc Đình Kiên không nói gì, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.

Hạ Diệp Chi khẽ hừ một tiếng, cô còn thật sự nghĩ rằng ngay cả món cô nấu anh cũng không ăn luôn.

Sự thật chứng minh, Mạc Đình Kiên không chỉ không ăn, ngược lại còn ăn nhiều hơn so với bình thường.

Chỉ có điều, anh ăn cơm xong liền đi lên lầu, so với Mạc Hạ ăn nhanh hơn.

Mạc Hạ nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi rồi, chớp mắt to chỉ bóng lưng anh, nói với Hạ Diệp Chi: “Ba đi rồi!”

Hạ Diệp Chi duỗi tay lấy hạt cơm trên miệng Mạc Hạ xuống, cười nói: “Ba ăn no rồi a.”

“Ồ.” Mạc Hạ cúi đầu nhìn cải xanh còn trong chén mình, quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Con ăn no rồi.”

Hạ Diệp Chi chỉ chỉ cải xanh trong chén con bé: “Con ăn hết hai miếng cải xanh mới ăn no.”

Mạc Hạ mặt không tình nguyện: “Con ăn no rồi.”

Hạ Diệp Chi cũng không cười với con bé, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Ăn hết cải xanh.”

“Được rồi…” Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi không cười, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp ăn hết cải xanh.

Con bé ăn hết cải xanh, Hạ Diệp Chi mới để con bé đi.

Hạ Diệp Chi dựa lại gần ghế một chút, nhớ tới một việc, liền lấy điện thoại ra.

Không có tin nhắn FB, điện thoại cũng không có tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Lục Chiến Hằng không gọi điện thoại cho cô.

Theo lý mà nói, nếu Lục Chiến Hằng biết cô đi tìm anh, chắc hẳn sẽ liên lạc với cô mới đúng.

Chẳng lẽ, sau khi cô đi, Lục Chiến Hằng cũng chưa về phòng trị liệu tâm lí?

Hạ Diệp Chi cảm thấy khả năng này rất lớn.

Cô tìm thấy số điện thoại của Lục Chiến Hằng trong danh bạ, chần chờ một chút, mới gọi cho Lục Chiến Hằng.

Điện thoại vang liên tục chừng mấy tiếng, cũng không có người nhận, cho đến cuối tự động cắt đứt.

Hạ Diệp Chi lại gọi một cú điện thoại khác, lần này vang lên hai tiếng liền tắt.

Điện thoại vang lên hai tiếng mới tắt, nói cách khác thì là bị người ta cúp điện thoại.

Lục Chiến Hằng cúp điện thoại của cô?

Giờ này, anh có thể có chuyện gì?

Hạ Diệp Chi lại gọi một cú điện thoại khác, lần này điện thoại không liên lạc được.

“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy…”

Hạ Diệp Chi trong lòng kinh ngạc, Lục Chiến Hằng là một người cẩn thận, lúc đó cô ở chung với anh, chưa từng thấy anh tắt máy điện thoại.

Không biết là đã xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play