CHƯƠNG 526: SAO BA NGỦ GIƯỜNG CỦA CON
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nóng hôi hổi.
Tóc của Hạ Diệp Chi cũng bị hơi nóng thấm ướt, sợi tóc nhuyễn mịn dính chặt trên thái dương.
Bây giờ cô đã không để tóc mái nữa, trên trán cũng chỉ có vài sợi tóc mềm như nhung bị thấm ướt, ướt thành vòng dán chặt lên trên thái dương, làm cả người cô nhìn qua càng thêm mềm mại động lòng người.
Hạ Diệp Chi ôm lấy cổ Mạc Đình Kiên, cảm thấy có chút khó thở.
“Mạc Đình Kiên, cả ngày anh đều. . . . . . nghĩ. . . . . . mấy thứ này. . . . . . anh. . . . . . ưm. . . . .” Cô còn chưa nói xong câu tiếp theo, đã bị Mạc Đình Kiên đâm sâu vào, làm cho không nói nên lời.
Vốn cô đã nói không thành câu rồi, Mạc Đình Kiên còn cố tình giở trò xấu, bây giờ cô càng không thể nói ra tiếng được nữa.
Hạ Diệp Chi nắm chặt nắm tay đánh vào người anh cũng không có tác dụng, ngược lại anh càng hung ác hơn.
Mạc Hạ ngủ ở bên ngoài, cô cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng nức nở.
Cả người đều bị Mạc Đình Kiên giữ chặt, không có một chút chỗ trống để đánh trả.
Hình như chuyện gì cô cũng không phải là đối thủ của Mạc Đình Kiên.
Chuyện phòng the càng là thế.
. . . . . .
Lúc kết thúc, Hạ Diệp Chi giống như cá vớt ra từ trong nước.
Trên người đầy mồ hôi, lại còn không thể động đậy, chỉ có thể hô hấp nhè nhẹ, di chuyển một chút cũng cảm thấy mệt.
Mạc Đình Kiên ôm cô tắm rửa.
Hạ Diệp Chi cực kỳ tức giận, véo thắt lưng của anh, lại bị Mạc Đình Kiên nắm chặt tay, giọng nói khàn khàn hỏi cô: “Còn muốn làm nữa sao?”
Bàn tay của Hạ Diệp Chi khẽ run lên, không dám lộn xộn nữa.
Mạc Đình Kiên khẽ cười một tiếng: “Sợ cái gì, chuyện em thoải mái anh cũng thoải mái, làm nhiều một chút không phải rất tốt sao?”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng: “Ai nói với anh em thoải mái?”
“Không thoải mái?” Mạc Đình Kiên giống như còn thật sự tự hỏi một lát, sau đó lên tiếng: “Vậy chúng ta tiếp tục, mãi đến lúc em thoải mái thì thôi.”
Anh nói xong, đôi bàn tay to lại dọc theo thắt lưng của cô lên trên, cả người Hạ Diệp Chi run rẩy, bắt lấy tay anh: “Không. . . . . . Đừng làm nữa. . . . . . Thoải mái mà. . . . . .”
Ba chữ cuối cùng, cô vứt bỏ cả thể diện mới nói ra được.
Mạc Đình Kiên nhận được đáp án hài lòng, trên mặt hiện lên nụ cười, trong sáng giống như ánh mặt trời sau cơn mưa.
“Nếu thoải mái, vậy nên làm nhiều chút ha.”
Anh dùng giọng nói trêu đùa nói những lời này, nhưng động tác tắm rửa cho cô vẫn rất nhẹ nhàng.
Hôm nay Mạc Đình Kiên thật sự vui vẻ.
Đây là dáng vẻ đã lâu Hạ Diệp Chi không được nhìn thấy.
Cô vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Mạc Đình Kiên, nhẹ giọng nói: “Sau này cũng phải vui vẻ đó.”
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng: “Lời này nghe giống như đang nói lời trăn trối vậy, anh không thích nghe.”
“. . . . . .” Bầu không khí tốt đẹp bị một câu nói của Mạc Đình Kiên thành công phá đi.
Hạ Diệp Chi đẩy đẩy anh: “Anh ra ngoài đi, em tự tắm.”
Khóe mắt Mạc Đình Kiên chứa ý cười, thoạt nhìn có chút tùy tiện: “Tự em có thể tắm được sao?”
“Em có tay có chân sao không thể tắm được, chít chít méo méo phiền hay không chứ.” Hạ Diệp Chi khó chịu, nghĩ cái gì nói cái nấy.
Mạc Đình Kiên cũng không tức giận, bàn tay trượt xuống: “Được rồi, nhưng anh lấy ra giúp em.”
Hạ Diệp Chi có chút nghi ngờ nhìn anh.
Mạc Đình Kiên hôn xuống vành tai của cô, phả hơi thở vào tai cô, nói từng chữ: “Khi nãy vào bên trong, anh lấy ra cho em. . . . . .”
Lúc anh nói chuyện, hơi nóng đều phả bên tai cô.
Sau khi Hạ Diệp Chi hiểu ra anh đang nói gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Da cô trắng, rặng mây đỏ trên mặt lan xuống cổ, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng bị thiêu nóng đến đỏ bừng.
Yết hầu của Mạc Đình Kiên lăn lộn hai cái.
Thật đáng yêu.
Anh cúi đầu hôn xuống Hạ Diệp Chi, lợi dụng sự chú ý của Hạ Diệp Chi đều đặt lên cái hôn này, tay kia của anh trượt xuống tìm kiếm.
“Ưm. . . . . . a. . . . . .” Hạ Diệp Chi cảm nhận được động tác của anh, theo bản năng ngọ ngoạy.
Mạc Đình Kiên rời khỏi môi cô, hơi thở khẽ nặng nề nói: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn, chúng ta có Hạ Hạ là được rồi. . . . . .”
Có một con nhóc giành vị trí của anh, ngủ ở giữa bọn họ là được rồi, anh không muốn có nhiều hơn nữa đâu.
Cũng may con bé còn chịu được, mềm mại, tính cách giống với Hạ Diệp Chi.
Nhưng nếu có thêm một thằng nhóc thúi, chắc chắn anh không chịu nổi.
. . . . . .
Hai người lăn qua lộn lại trong phòng tắm lâu như vậy, lúc trở về phòng ngủ đã rạng sáng rồi.
Hạ Diệp Chi nằm ở trên giường, cảm giác giống như mình vừa sống lại.
Cô nằm thẳng trên giường, Mạc Đình Kiên nằm nghiêng, đặt mắt trên người cô, giữa bọn họ còn có một Mạc Hạ.
Cô bé ngủ rất say, tay nhỏ bé đặt ở bên tai, còn ngáy nhỏ nữa.
Hạ Diệp Chi nghe tiếng ngáy nhỏ của cô bé cảm thấy rất đáng yêu, cho nên không nhịn được nghiêng người nhìn cô bé.
Kết quả, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Cô chuyển mắt xuống, lập tức không nhịn thấy mặt của Mạc Đình Kiên nữa.
Cô cẩn thận kéo Mạc Hạ vào lòng mình, cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại.
Kết quả ngay sau đó, trên môi cô có một cái hôn rơi xuống, cô còn có thể cảm giác được râu mới mọc trên cằm người đàn ông.
Cô mở mắt ra, Mạc Đình Kiên xoa xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Sau đó, anh cũng không thu tay lại nữa.
Ở giữa còn cách một Mạc Hạ, anh còn vươn tay dài như vậy ôm cô, thật đúng là làm khó anh mà.
. . . . . .
Sáng hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Mạc Hạ.
Cô bé mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới phát hiện đây không phải phòng mình.
Màu chăn cũng xấu xấu nữa, không phải chăn nhỏ màu hồng nhạt của cô bé.
Hơn nữa bên cạnh cô bé còn có cái gì đó tản ra hơi nóng.
Cô bé đưa tay chọt chọt vào thứ có hơi nóng đó, lại phát hiện nó biết chuyển động.
Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói cô bé quen thuộc: “Mạc Hạ.”
Cô bé ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt không có độ ấm của Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà, Mạc Đình Kiên mới vừa tỉnh ngủ tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn không có lực công kích giống như bình thường.
Mạc Hạ cũng không sợ anh nhiều nữa.
Cô bé cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ ngon, cũng không khóc lóc ầm ĩ, chỉ dùng giọng nói trẻ con tức giận hỏi anh: “Mạc Ớt Xanh, sao ba ngủ trên giường con?”
“Nhỏ giọng một chút.” Mạc Đình Kiên rũ mắt, không giận tự uy.
Mạc Hạ khoa trương vươn tay che miệng mình, chớp mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên nhíu mày hỏi cô bé: “Tự con nhìn cho kĩ, đây là giường của con sao?”
Ngủ giường của anh, chiếm chỗ của anh, bây giờ còn trách anh ngủ giường của con bé?
Mạc Hạ xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện đây thật sự không phải giường của mình.
Cô bé vừa xoay đầu, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang ngủ say.
Mạc Hạ sáng mắt lên: “Mẹ. . . . . .”
Chữ sau đó còn chưa kịp nói ra, đã bị Mạc Đình Kiên che miệng: “Kêu con nhỏ giọng một chút.”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, mang theo một tia đe dọa.
Mạc Hạ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không lớn tiếng thế nữa.
Nhưng Mạc Đình Kiên vừa buông lỏng tay, cô bé đã vẻ mặt hưng phấn muốn bò tới bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Mặc dù Mạc Đình Kiên nằm ở trên giường, cũng có thể không phí sức một tay kéo cô bé lại, vứt ở bên cạnh mình.
“Đừng làm phiền mẹ, con không ngủ thì mặc quần áo rời giường đi.” Lúc Mạc Đình Kiên nói lời này, đặc biệt giống ba dượng.