CHƯƠNG 52: TÔI CHỈ BIẾT QUYẾN RŨ MẠC ĐÌNH KIÊN

Phó Đình Tây cũng vội theo vào, cực kỳ lễ phép cười với Hạ Diệp Chi, nói: “Tôi cũng thế.”

Nói xong, liền rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, Cố Tri Dân nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh ta.

Chỉ có Mạc Đình Kiên mặt thối đứng ở cửa nhà ăn không vào.

Hạ Diệp Chi: “. . .”

Sao cô thấy không khí có chút không đúng.

Mạc Đình Kiên mặt lạnh đi vào, cũng ngồi xuống bàn ăn.

Hạ Diệp Chi thấy vậy, định vào bếp lấy thêm hai cái bát.

Mạc Đình Kiên ở dưới bàn thình lình đá mạnh lên đùi hai người kia: “Ăn cơm không biết tự lấy bát à?”

Vợ của mình, bản thân sai khiến thì được, lại còn phải hầu hạ đám người này sao?

Cố Tri Dân và Phó Đình Tây lập tức đi vào bếp lấy bát.

Hạ Diệp Chi mắt mở trân trối nhìn hai người đàn ông ngoan ngoãn đi vào bếp lấy bát, thật không nhận ra, “Mạc Gia Thành” dáng vẻ chơi bời lêu lổng thế mà có thể khiến hai người đàn ông có thân phận không tầm thường như vậy . . . phục tùng.

Đúng rồi, cảm giác mà họ mang lại cho Hạ Diệp Chi, đúng giống như phục tùng “Mạc Gia Thành”.

Hạ Diệp Chi bản thân cũng ngồi xuống bàn ăn.

Cô gắp thức ăn cho mình, đang định ăn, thì nghe thấy tiếng vang thanh thúy “lách cách” của đũa va vào bát đĩa.

Ngẩng đầu lên, cô thấy ba người này đang tranh đồ ăn, “Mạc Gia Thành” cực kỳ quá đáng, món nào cũng muốn cướp của họ.

Hạ Diệp Chi yên lặng bới một miếng cơm, cảm thấy đối diện mình chẳng phải là ba người đàn ông cao to, mà là ba đứa trẻ con trong trường mẫu giáo.

Vẫn là Phó Đình Tây nhận thấy được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, giọng hơi xin lỗi nói: “Khiến thiếu phu nhân chê cười rồi, chúng tôi đã ba năm chưa về nhà, không được ăn món ăn gia đình.”

Cố Tri vội nói theo sau: “Công ty bận quá, ngày nào tôi cũng phải gọi cơm ngoài.”

Mạc Đình Kiên: “Đừng nghe họ nói bừa.”

Cố Tri Dân và Phó Đình Tây đồng loạt cúi đầu bới cơm, không lên tiếng.

Mà trong mắt Hạ Diệp Chi, “Mạc Gia Thành” giống như bắt nạt họ vậy.

Cô dùng khuỷu tay nhẹ nhành đụng “Mạc Gia Thành”, thấy anh quay đầu nhìn cô, cô nói với anh: “Anh đã mời họ ở lại ăn cơm thì đừng như vậy, ăn cơm tử tế đi.”

Anh giữ họ lại ăn cơm lúc nào?

Mạc Đình Kiên cười lạnh nhìn hai người đối diện, giọng điệu u ám: “Các cậu ăn nhiều vào.”

Hạ Diệp Chi tay run một cái, sao cô cảm thấy mấy người này lúc nào cũng có thể đánh nhau nhỉ?

……

Hạ Diệp Chi thấy bầu không khí kỳ dị, ăn xong liền ra phòng khách.

Cô không hiểu nổi mấy người đàn ông này.

Hạ Diệp Chi vừa đi, nhà ăn ngược lại trở nên hài hòa.

Cố Tri Dân cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi ra nghi hoặc của mình: “Hạ Diệp Chi cô ấy . . . rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Mạc Đình Kiên lạnh lẽo liếc anh ta.

Cố Tri Dân làm động tác khóa miệng, lập tức câm nín.

Phó Đình Tây vốn là người chững chạc, ở lâu với Cố Tri Dân, thỉnh thoảng cũng sẽ hơi hoạt bát, nhưng khi nói đến việc quan trọng, vẫn là rất đứng đắn.

Hôm nay anh đến không chỉ là ở lại ăn chực, mà có chuyện khác cần nói.

Phó Đình Tây vẻ mặt nghiêm túc: “Hạ Lập Nguyên đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Hạ Diệp Chi, thật sự có giở trò, là lỗi sai hợp đồng cấp thấp.”

Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Hạ Lập Nguyên tính toán đâu vào đấy, Hạ Diệp Chi cũng không phải dễ lừa lọc, cô từng vào tập đoàn Hạ thị, chắc chắn cảm thấy Hạ thị không thể làm nơi lâu dài, bọn chúng sớm muộn gì cũng phải đón ông cụ Hạ về duy trì đại cuộc.”

Năm đó khi anh và mẹ bị bắt cóc được giải cứu, không bao lâu sau, nhà họ Mạc đột nhiên đính hôn ước với nhà họ Hạ, ông cụ Hạ cũng rời vị trí chủ tịch hội đồng quản trị Hạ thị, ra nước ngoài dưỡng lão.

Xét về gia thế, dù cho Mạc Đình Kiên thật sự hủy dung không ra hình người, thì chọn vị hôn thê cũng chưa đến lượt nhà họ Hạ.

Chính bởi thế hôn ước kia quá mức trùng hợp, sự việc quá bất thường, anh nghi rằng một số chuyện có liên quan đến việc mười mấy năm trước anh và mẹ bị bắt cóc, vì vậy, lúc Mạc Đình Phong bảo anh kết hôn, anh cũng không phản kháng mà đồng ý.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của anh, anh sẽ tìm “kẽ hở” trên người vị hôn thê Hạ Hương Thảo, điều tra nhà họ Hạ.

Nhưng, người gả đến lại là Hạ Diệp Chi, một người đang cất giấu bí mật, người phụ nữ có chút thông minh, lại có chút ngốc nghếch.

Mạc Đình Kiên dựa ra sau, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Cơm Hạ Diệp Chi nấu, giống với mẹ anh, vì vậy anh không nhịn được mà đến gần, gần hơn nữa . . .

Cố Tri Dân gõ vài cái xuống bàn, nói: “Tôi nghĩ cậu có thể trực tiếp đi mời ông cụ Hạ về.”

“Không, như thế quá rút dây động rừng.” Mạc Đình Kiên vẻ mặt ung dung: “Năm đó ông cụ Hạ ra nước ngoài dưỡng lão rất đột ngột, cái này hẳn là có vấn đề, cũng đã qua 15 năm rồi, tôi không ngại đợi thêm vài ngày nữa, tôi muốn tìm ra hết những kẻ liên quan đến chuyện năm đó.”

Tìm ra hết? Sau đó thì sao?

Tuy vế sau Mạc Đình Kiên không nói ra, nhưng Cố Tri Dân biết, Mạc Đình Kiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ đó.

Anh nghi ngờ trong vụ bắt cóc đấy, có người nhà họ Mạc, trong ngoài phối hợp với bọn bắt cóc. Sau khi vụ án bắt cóc trôi qua, anh nhiều lần suy đoán, xuôi theo dấu vết năm đó lưu lại mà đưa ra kết luận.

……

Thứ hai.

Hạ Diệp Chi phải đến Hạ thị đi làm.

Cô chẳng chút để ý Hạ Lập Nguyên sắp xếp vị trí gì cho cô, dù sao thì cô có cổ phẩn trong tay, sợ gì chứ.

Nếu đã không cần ngụy trang, cô cũng sẽ không mặc lại mấy bộ quần áo trước đây.

Con gái ai không yêu cái đẹp chứ.

Cô cũng có đồ đẹp, có tự mình mua, Thẩm Lệ cũng mua không ít cho cô.

Gia cảnh nhà Thẩm Lệ không kém, hồi cấp ba là nữ đầu gấu, không ít người theo cô ấy, người ghét cô ấy cũng không ít, trong đó đa số là con gái.

Con gái đối phó với người con gái mình ghét, thủ đoạn tất nhiên là thấp kém nhưng độc ác.

Bọn họ nhân lúc Thẩm Lệ một mình, bắt cô vào phòng học bỏ hoang để đánh, bắt cô kêu tiếng chó sủa, lột đồ của cô để chụp ảnh. . .

Hạ Diệp Chi đi cho mèo hoang ăn, nghe thấy có tiếng động, nhặt con dao gỉ đi đến, dọa bọn họ: “Người điên giết người sẽ không bị bắt.”

Mấy cô gái đó sợ đến mức mặt trắng bệch chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Sau đó, Thẩm Lệ và cô thành bạn thân nhiều năm.

Hạ Diệp Chi chọn một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, bên trong phối một chiếc áo lông màu đen, chân đi một đôi giày da màu đen, nhìn vừa nhanh nhẹn vừa thành thục.

Cô cầm túi xách xuống tầng, vừa lúc thấy “Mạc Gia Thành” bưng cốc cà phê đọc báo.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, liếc mắt thấy Hạ Diệp Chi, áo khoác màu đỏ làm nổi bật da cô càng thêm trắng, môi đỏ, tóc dài như thác nước.

Mà độ dài áo khoác vừa trên đầu gối một phân, lộ ra nửa đoạn chân thon thẳng tắp.

Duyên dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người

Mạc Đình Kiên nhìn cô vài giây, mắt to híp lại, giọng điệu bất mãn: “Nhân lúc anh họ không ở đây, cô muốn đi quyến rũ đàn ông.”

Lời anh nói không phải câu hỏi vấn, mà là câu trần thuật.

Hạ Diệp Chi lúc trước soi gương, cảm thấy bản thân kiểu này cũng rất xinh, vì thể tâm tình rất tốt.

Cô đến trước mặt Mạc Đình Kiên, nhìn anh từ trên cao xuống, vẻ mặt khinh bỉ: “Cho dù tôi muốn đi quyến rũ, tôi sẽ chỉ đi quyến rũ Mạc Đình Kiên. Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng người khác xấu xa.”

Mạc Đình Kiên nghe vậy, tay run một cái, cà phê trong cốc đổ ra ngoài, đổ lên áo vest của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play