CHƯƠNG 439: MUỐN LÀM NGƯỜI ĐỔ VỎ
Hạ Diệp Chi hỏi cô bé: “Con nói là dì Thẩm và chú Cố?”
“Vâng.” Mạc Hạ vội gật đầu.
“Bọn họ về từ tối hôm qua rồi.”
Hạ Diệp Chi vừa nói xong, liền nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Mạc Hạ.
Trẻ con vốn thích đông vui.
Huống hồ, Mạc Hạ vẫn luôn không có bạn cùng trang lứa nào để chơi cùng, cả ngày nếu không phải là chơi đồ chơi thì cũng là xem phim hoạt hình.
Tuy Hạ Diệp Chi có thể chơi với bé, nhưng thế giới của trẻ nhỏ vẫn cần có nhiều bạn cùng chơi mới vui vẻ được.
Hạ Diệp Chi không nỡ nhìn bé buồn như vậy, nói: “Ba nói, tối nay sẽ đến.”
“Ba đến đây?” Mạc Hạ chỗ hiểu chỗ không mà lặp lại nguyên văn lời Hạ Diệp Chi nói, mắt lóe sáng lấp lánh.
“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, lấy khăn tay lau miệng cho Mạc Hạ, nói: “Cho nên, bây giờ con phải ngoan ngoãn ăn cơm, đến tối mới có thể gặp Mạc Ớt Xanh.”
Mạc Hạ dường như cảm thấy thú vị khi Hạ Diệp Chi cũng gọi Mạc Ớt Xanh giống bé, liền nở nụ cười: “Hì hì.”
Mạc Hạ ăn cơm xong liền tự ngồi chơi một mình.
Có lẽ là bởi vì vẫn luôn tự chơi với mình, nên cho dù có một mình Mạc Hạ cũng chơi rất vui.
Hạ Diệp Chi nhìn bé một lát, liền đi dọn nhà bếp.
Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, Hạ Diệp Chi hơi do dự một chút mới bắt máy.
Hạ Diệp Chi vừa bắt máy liền kêu một tiếng: “Lưu Chiến Hằng.”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có hơi vui vẻ: “Gần đây khá bận, không có thời gian gọi cho em, dạo này sao rồi?”
Hạ Diệp Chi thoáng nghe thấy tiếng lật tài liệu bên ở đầu dây bên kia, Hạ Diệp Chi hỏi anh ta: “Sớm vậy mà anh đã đi làm rồi sao?”
Lưu Chiến Hằng nửa đùa nửa thật nói: “Một thân một mình, có đi làm hay không cũng như nhau cả thôi mà.”
Hạ Diệp Chi nghe anh ta nói vậy, không nhịn được hơi chột dạ.
Cho dù nói sao đi nữa thì người cứu cô vẫn là Lưu Chiến Hằng. Cô mở tiệc tân gia, căn bản không nhớ tới người tên Lưu Chiến Hằng này.
“Số bệnh nhân nữ của anh mà xếp hàng, không chừng có thể xếp đến sân bay nhỉ?” Lưu Chiến Hằng vốn có danh tiếng tốt, ngoại trừ những bệnh nhân thật sự, còn có vài nữ bệnh nhân cố ý hẹn anh ta khám bệnh, nhưng thật ra là có ý đồ khác.
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, khẽ cười: “Tôi chỉ hi vọng em có thể hẹn tôi một lần.”
Hạ Diệp Chi đương nhiên là nói theo ý anh ta: “Hẹn anh ăn cơm, chọn tới chọn lui không bằng làm ngay lập tức, hôm nay đi.”
Lưu Chiến Hằng dường như hơi sửng sốt: “Thật sao?”
“Ừ, lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho anh.”
Hạ Diệp Chi vừa nói xong, Mạc Hạ ở ngoài liền gọi cô.
Cô nói vài câu với Lưu Chiến Hằng rồi cúp máy, đi ra ngoài tìm Mạc Hạ.
Mạc Hạ chơi một quả bóng thủy tinh nhưng lại bị lọt vào ghế sofa, nên nhờ Hạ Diệp Chi lấy ra giúp bé.
…
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ ra ngoài.
Để tỏ thành ý mời khách, Hạ Diệp Chi cố ý đưa Mạc Hạ đến sớm nửa tiếng.
Cô cho Mạc Hạ chọn một món điểm tâm nhỏ trước, ngồi đâu đó chờ Lưu Chiến Hằng tới.
Trước đây cô bị mất trí nhớ, vô cùng thân thiết với Lưu Chiến Hằng.
Nhưng hiện giờ cô đã khôi phục trí nhớ, đương nhiên là nghĩ đến chuyện ba năm trước.
Ba năm trước, Lưu Chiến Hằng xuất hiện quá đột ngột, cô hoàn toàn không biết anh ta là ai.
Không đợi cô có cơ hội biết Lưu Chiến Hằng là ai thì những chuyện sau đó đã xảy ra…
Mà người cứu cô lại là Lưu Chiến Hằng.
Hiện giờ cô càng tò mò về thân phận của Lưu Chiến Hằng hơn.
Hạ Diệp Chi không đợi lâu lắm thì Lưu Chiến Hằng đã tới.
“Tôi còn tưởng rằng tôi mới là người đến trước.”
Lưu Chiến Hằng cười ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt vô thức nhìn Mạc Hạ: “Con gái em?”
“Ừ, gọi là Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi cười, vỗ đầu Mạc Hạ: “Chào chú Lưu nào.”
Mạc Hạ còn ngậm đồ ăn trong miệng, liền mơ hồ không rõ mà gọi một tiếng: “Chú Lưu.”
“Thật ngoan.” Lưu Chiến Hằng cười đến híp mắt lại, dáng vẻ vô hại.
Lưu Chiến Hằng thế này, hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ mà Hạ Diệp Chi nhìn thấy ba năm trước.
Tuy thân phận Lưu Chiến Hằng thoạt nhìn rất trong sạch, nhưng anh ta xuất hiện quá đột ngột. Nên cho dù anh ta có ơn cứu mạng đối với Hạ Diệp Chi, cũng không khỏi làm Hạ Diệp Chi sinh lòng cảnh giác.
“Hôm nay sao vậy? Sao cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi thế?” Lưu Chiến Hằng ranh ma nói: “Không lẽ em quyết định bỏ Mạc Đình Kiên để ở bên tôi? Tôi muốn còn không được.”
Hạ Diệp Chi nhướng mày: “Anh muốn đổ vỏ à?”
Lưu Chiến Hằng cười cười, không tiếp tục chủ đề này: “Mạc Đình Kiên sao rồi?”
“Cũng ổn.” Đối với cô, Mạc Đình Kiên bằng lòng tiếp xúc với cô đã là không tệ rồi.
“Vậy thì tốt.” Lưu Chiến Hằng khẽ gật đầu, dường như nhớ tới điều gì: “Nếu cần, em cứ dẫn cậu ấy đến gặp tôi, tôi làm hướng dẫn tâm lý cho cậu ấy, không chừng sẽ có chút tác dụng?”
Sắc mặt Hạ Diệp Chi nghiêm túc: “Cảm ơn.”
Cô nói xong liền đưa menu cho Lưu Chiến Hằng: “Gọi món trước đi.”
Lưu Chiến Hằng nhận lấy menu, cẩn thận xem.
Lúc anh ta rũ mắt, chăm chú xem menu, nhìn không có gì khác với những người đàn ông bình thường.
Nếu như phải nói một điểm nào đó đặc biệt, thì chính là anh ta nhìn có vẻ vô cùng nhân hậu, loại cảm giác này phát ra từ bên trong.
Trên người anh ta vừa mang theo chút hài hước, vừa trầm ổn, chính là loại đàn ông ưu tú được phụ nữ thời nay săn đón nhất.
Sự nghiệp thành công, tinh anh trong ngành, có nền tảng kinh tế.
So sánh với Mạc Đình Kiên lại có vẻ hơi bình thường.
Nhưng mà, người bình thường làm thế nào mà cứu cô ra từ trong đảo nhỏ rồi đưa đến đây?
Trước đó cô từng nói chuyện với Thẩm Lệ. Năm đó Mạc Đình Kiên bị thương nặng, Mạc Cẩm Vân đến đưa Mạc Đình Kiên đi, cũng mang cả đội tìm kiếm cứu hộ đi. Sau đó lúc Cố Tri Dân chạy đến cũng không tìm được cô.
Vậy Lưu Chiến Hằng tìm được cô khi nào, hơn nữa còn đưa cô đến đây?
Hạ Diệp Chi ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng.
“Em còn nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ thật sự cảm thấy là em thay lòng đổi dạ, yêu tôi rồi đấy.” Lưu Chiến Hằng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng hồi phục tinh thần, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Chọn được chưa?”
Lưu Chiến Hằng khẽ gật đầu, trong ánh mắt có vẻ tìm kiếm: “Ừ.”
Trong thời gian đợi thức ăn, hai người câu có câu không mà nói chuyện với nhau, bầu không khí bỗng có chút ngượng ngùng.
Lưu Chiến Hằng đột nhiên nói một câu: “Chuyện khi nào?”
Mặc dù anh ta không nói rõ, nhưng Hạ Diệp Chi cũng ngầm hiểu ý anh ta.
“Hôm đó sau khi đến tìm anh, trên đường trở về có ghé qua một cửa hàng mua đồ, có người mang theo thuốc nổ muốn nổ tung cửa hàng…” Hạ Diệp Chi tóm lược lại tình hình hôm đó, nói: “Có thể là vì tiếng nổ đã kích thích tôi, cho nên tôi liền nhớ lại được.”
Đôi khi, người ta rất thích nói chuyện với người thông minh.
Bởi vì nói chuyện với người thông minh có thể tiết kiệm rất nhiều tế bào não, không cần vòng vo, anh ta cũng có thể đoán ra được.
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng cũng không có gì thay đổi, anh ta chỉ thản nhiên nói một câu: “Chúc mừng em.”