CHƯƠNG 388: CÓ CŨNG ĐƯỢC MÀ KHÔNG CÓ CŨNG CHẲNG SAO
Thẳng đến sáu giờ tối, Lưu Chiến Hằng mới làm việc xong.
Anh ta vừa thu dọn đồ vừa hỏi Hạ Diệp Chi: “Hôm nay sẽ không về nhà nấu cơm, muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Hạ Diệp Chi không có hứng thú, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện so sánh DNA.
Lưu Chiến Hằng gật gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, trợ lý của Lưu Chiến Hằng lại cho anh ta xem sắp xếp lịch trình ngày hôm sau.
Bây giờ Hạ Diệp Chi mới biết Lưu Chiến Hằng bận đến mức nào, khó trách thường xuyên tăng ca đến muộn như vậy.
Hai người ngồi vào xe rồi, Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi anh ta: “Mỗi ngày anh đều bận như thế à?”
“Hôm nay tan ca đúng giờ, không tính là bận.” Lưu Chiến Hằng vừa khởi động xe vừa quay đầu nói với cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua phòng khám và điều trị của Lưu Chiến Hằng.
Căn nhà độc lập ba tầng lầu, trong ồn ào có yên tĩnh, diện tích rất nhỏ, nhưng người đến khám bệnh cũng không ít.
Căn nhà này có lẽ cũng rất đắt tiền.
Lưu Chiến Hằng đúng là rất có tiền.
Cô nghĩ đến người phụ nữ tên Hạ Hương Thảo mình gặp lúc trưa ở Kim Hải.
Sau đó vì gặp mấy người Mạc Đình Kiên, nên cô không có cơ hội tìm Thẩm Lệ hỏi chuyện Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo cũng là nghệ sĩ giống Thẩm Lệ, chắc chắn có thể tra ra một chút ở trên mạng.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại ra, ghi ba chữ “Hạ Hương Thảo” lên thanh tìm kiếm.
Phía dưới xuất hiện một đống tin tức và tư liệu.
“Hạ Hương Thảo to gan mặc quần áo trong suốt. . . . . .”
“. . . . . . Cảnh phim trong phim mới của Hạ Hương Thảo bùng nổ.”
“Sao Hạ Hương Thảo còn chưa cút khỏi giới giải trí.”
“Hạ Hương Thảo có hi vọng chen vào trong bốn tiểu hoa đán. . . . . .”
“. . . . . .”
Có một vài bài báo tâng bốc Hạ Hương Thảo, nhưng rất dễ nhìn ra là do đoàn đội tung tin, bởi vì nội dung đa số đều giống nhau.
Nhưng bình luận của dân mạng gần như đều nghiêng về một phía là đang chửi mắng cô.
Mặc dù như vậy, Hạ Hương Thảo vẫn lăn lộn không tệ trong giới giải trí.
Hạ Diệp Chi tìm thấy Facebook của Hạ Hương Thảo, nhìn thử số fan của cô ta, hơn mười triệu, mỗi bài Facebook đều hơn mười nghìn bình luận, vài chục nghìn lượt thích.
Điều này chứng tỏ, tuy rằng Hạ Hương Thảo bị bôi đen đến người đầy thương tích, nhưng nhân khí vẫn rất cao.
Cô xem thử thông tin cá nhân của Hạ Hương Thảo một chút, tình hình gia đình chỉ giới thiệu đơn giản là trong nhà mở công ty thôi.
Trong nhà mở công ty sao?
Hạ Diệp Chi cũng không cảm nhận được mình lớn lên trong một gia đình có điều kiện thế này.
Nhưng mà xem tình hình của cô bây giờ, cũng có thể tưởng tượng được tình hình của mình khi ở nhà.
Ba năm làm người thực vật tỉnh lại, bên cạnh không có người thân, chỉ có một Lưu Chiến Hằng.
Chỉ dựa vào điểm này đã có thể nói rõ, cô ở nhà họ Hạ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Chiến Hằng bên cạnh, không nhịn được tìm kiếm tên của anh ta.
Kết quả tìm kiếm vừa xuất hiện, Hạ Diệp Chi liếc mắt một cái đã bị một bài viết có tựa đề “Bác sĩ tâm lý đẹp trai nhất mà bạn từng gặp có bao nhiêu đẹp trai?” hấp dẫn.
“Không cần nhiều lời, xem ảnh trước, ban đầu không có bệnh, nhìn thấy bác sĩ tâm lý dáng vẻ đẹp trai như vậy, tôi cũng muốn mắc bệnh tương tư rồi!”
Bên dưới là mấy tấm ảnh chụp, tuy chụp không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn đó là Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi vẫn chưa xem xong bài viết đã kéo tới cuối bài xem bình luận.
Bình luận phía dưới đều là đang khen Lưu Chiến Hằng.
“Nhanh đưa địa chỉ ra đây, tôi muốn đi khám bệnh.”
“Sang năm phải thi đại học, áp lực tâm lý rất lớn, cần địa chỉ của bệnh viện.
“Tôi cũng muốn. . . . . .”
“Bác sĩ tâm lý này, không chỉ có đẹp trai, còn là một bác sĩ tâm lý học! Nghe nói còn đang độc thân nữa!”
Hạ Diệp Chi nhìn thấy bình luận này, quay lại nội dung bài viết, đúng là nhìn thấy tin tức bổ sung của chủ bài viết.
“Bác sĩ tốt nghiệp trường học nổi tiếng ở nước ngoài, cực kỳ có tiếng tăm trong lĩnh vực tâm lý học ở trong và ngoài nước. . . . . . Vẻ ngoài đẹp trai còn xuất sắc như vậy. . . . . .”
Hạ Diệp Chi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng đúng lúc dừng xe.
“Đến rồi.”
Anh ta quay đầu, chợt nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang ngạc nhiên nhìn mình.
Lưu Chiến Hằng nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Anh ta nói xong, ánh mắt dừng trên điện thoại của Hạ Diệp Chi, sau đó cong môi cười, dáng vẻ nhìn qua giống như có chút bất đắc dĩ: “Lúc trước tôi còn nói với trợ lý, sao gần đây trong phòng khám lại xuất hiện nhiều trẻ con như thế, thì ra là vì cái này.”
Hạ Diệp Chi dứt khoát thoải mái giơ điện thoại đến trước mặt anh ta: “Bọn họ khen anh đấy.”
Lưu Chiến Hằng cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người cùng nhau xuống xe, chân trước vừa mới tiến nhà ăn, chân sau đã có một chiếc ô tô màu đen từ từ chạy đến đây.
Ô tô màu đen đỗ ở bên cạnh xe của Lưu Chiến Hằng.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống dưới, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của Hạ Hương Thảo liền xuất hiện.
Trong ba năm sau khi Trần Tuấn Tú qua đời, nửa năm đầu cô ta đều sống một cuộc sống mơ mơ màng màng, cô ta vô số lần muốn đi xuống với Trần Tuấn Tú.
Thứ để cô ta cố gắng sống sót, chính là mong muốn báo thù cho Trần Tuấn Tú.
Cô ta cứ nghĩ tiện nhân Hạ Diệp Chi kia đã sớm chết rồi.
Nhưng không ngờ, Hạ Diệp Chi phước lớn mạng lớn, thế nhưng vẫn chưa chết.
Trong ba năm này, cô ta nghĩ mọi cách muốn tìm Mạc Đình Kiên báo thù, nhưng ngay cả cơ hội đến gần Mạc Đình Kiên cũng không có.
Nếu Hạ Diệp Chi còn sống, cô ta cũng chỉ có thể xuống tay với Hạ Diệp Chi trước thôi.
Hạ Hương Thảo nghĩ thế, cong môi lộ ra một nụ cười ác độc.
Cô ta liều mạng quay phim mấy năm, tình hình sức khỏe ngày càng sa sút, làn da đương nhiên cũng không tốt bao nhiêu.
Mỗi ngày đều phải bôi một lớp phấn cực kỳ dày mới có thể che giấu được khuông mặt nhăn nheo đến không chút huyết sắc và tinh thần của mình.
Trang điểm quá đậm, lúc cười rộ lên sẽ có chút dữ tợn.
Hạ Hương Thảo ngẩng đầu nhìn camera cách đó không xa, phát hiện nơi này trùng hợp là góc chết, sẽ không bị camera quay trúng.
Nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận, ngụy trang bằng mũ với áo khoác ngoài, sau đó mới cầm kìm và kéo xuống xe, đi về phía xe của Lưu Chiến Hằng.
. . . . . .
Trong nhà hàng.
Hạ Diệp Chi vừa gọi xong thức ăn, thì nhận được ảnh mà Thẩm Lệ gửi cho cô.
Ảnh Thẩm Lệ gửi cho cô là ảnh chụp lúc hai bọn cô ở cạnh nhau.
Cô trong ảnh chụp nhìn qua thật sự trẻ hơn bây giờ, khí sắc tốt hơn một chút.
“Đang xem gì vậy?” Lưu Chiến Hằng nâng mắt nhìn qua.
Hạ Diệp Chi đưa điện thoại di động đến trước mặt anh ta: “Tiểu Lệ gửi ảnh của tôi.”
Lưu Chiến Hằng nhận lấy nhìn một lúc, sau này lại chuyển qua, thấy ảnh chụp trước kia Hạ Diệp Chi giả xấu, ánh mắt khẽ thay đổi, nói: “Xem ra cuộc sống của em trước kia thật sự muôn màu muôn vẻ.”
“Có ý gì?” Hạ Diệp Chi nhận lấy điện thoại di động nhìn thử, khi nhìn thấy ảnh chụp bên trên thì cũng ngạc nhiên mất một lúc.
Đừng nói bản thân Hạ Diệp Chi cô bây giờ, cho dù cô là người ngoài nhìn vào, cũng phải tò mò cuộc sống trước kia của cô.
Có một người chị cùng cha khác mẹ lại còn hận mình đến tận xương tủy, người trong nhà trước kia còn không quan tâm đến cô, cô trước kia còn cố ý giả xấu, Tổng Giám đốc của Mạc thị là ba của con cô. . . . . .
Những chuyện này thật sự xảy ra trên người cô sao?
Hạ Diệp Chi nhìn tấm ảnh kia, cùng ý kiến gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng là. . . . . . Có chút muôn màu muôn vẻ.”