CHƯƠNG 363: GỌI BA

Nghe Cố Tri Dân nói xong, Mạc Đình Kiên chỉ thản nhiên lên tiếng: “Nói xong rồi?”

Thấy Mạc Đình Kiên sắp đi, Cố Tri Dân đành phải đi theo: “Đình Kiên, cậu nghe tôi nói hết đã, đừng có lần nào cũng vừa nghe tôi nói vài chữ đã đi chứ.”

“Thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí vào những chuyện vô nghĩa này.” Mạc Đình Kiên vừa nói, vừa đi đến trước ô tô.

Lúc này, anh ta mới quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân: “Cậu đi theo là muốn cùng đến nhà họ Mạc sao?”

Cố Tri Dân hít thở sâu một hơi, rốt cuộc vẫn nhịn không được táo bạo nói: “Mẹ kiếp, cậu bị ai nhập thế!”

Mạc Đình Kiên không để ý đến anh ta nữa, quay đầu sai bảo vệ sĩ đứng sau lưng, không mang theo chút tình cảm nào mà nói: “Sau này cho ngài đây vào danh sách đen của Mạc thị.”

Anh nói xong, liền xoay người ngồi vào xe.

Xe ô tô đen nghênh ngang rời đi, Cố Tri Dân đứng tại chỗ tức giận đến giơ chân: “Mạc Đình Kiên!”

Có đôi khi, anh ta cảm thấy Mạc Đình Kiên không phải là mất trí nhớ, mà là trúng tà.

Tuy trước đây Mạc Đình Kiên cũng không phải là người tốt tính gì, nhưng ít nhất anh vẫn thận trọng. Mạc Đình Kiên bây giờ hoàn toàn không thèm nghe thêm dù chỉ một câu.

Cốp!

Sau lưng truyền đến tiếng cửa xe mở ra, sau đó lại là tiếng cửa đóng lại.

Theo sau đó là một đợt tiếng lốp cốp của giày cao gót.

Cố Tri Dân quay đầu lại, đã nhìn thấy gương mặt của Mạc Cẩm Vân, tương tự Mạc Đình Kiên, nhưng lại khiến người ta chán ghét.

Mạc Cẩm Vân khoanh hai tay lại, thái độ kiêu căng ngạo mạn, giọng điệu khinh thường: “Lại là cậu.”

Sắc mặt Cố Tri Dân cũng lạnh xuống: “Mạc Cẩm Vân, có phải cô đã làm gì với Đình Kiên hay không?”

“Nực cười! Đình Kiên là em ruột của tôi, tôi có thể làm gì nó chứ? Là bởi vì nó bị thương quá nặng, làm tổn thương đến đại não mới dẫn đến mất trí nhớ. Đã ba năm rồi, nó cũng không nhớ ra chuyện gì cả, đây chính là ý trời, sau này cậu cũng đừng tìm nó nữa.”

Mạc Cẩm Vân cảnh cáo xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào xe.

Vừa nãy cô ta ở trong xe chuẩn bị lái xe, chợt nhìn thấy Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên.

Cô ta đợi đến lúc Mạc Đình Kiên rời đi, mới xuống xe nói với Cố Tri Dân những lời này.

Cố Tri Dân này vậy mà lại rất có nghị lực. Ba năm qua Mạc Đình Kiên không hề nhớ ra anh ta, anh ta lại nắm bắt mọi cơ hội tiếp cận Mạc Đình Kiên.

Nhưng làm vậy có ích gì chứ?

Mạc Đình Kiên căn bản sẽ không nhớ đến đám bọn họ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Mạc Cẩm Vân hiện lên nụ cười hài lòng, lái xe đi xa.

Trong xe.

Mạc Đình Kiên dựa vào lưng ghế, hơi khép mắt nghỉ ngơi chốc lát, chợt mở mắt ra, hỏi tài xế: “Đây là lần thứ mấy trong tháng này Cố Tri Dân đến cửa chặn đường tôi rồi?”

“…Chắc khoảng vài chục lần.” Thật ra tài xế cũng không nhớ rõ lắm, chỉ có thể hết sức cẩn thận mà đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Mạc Đình Kiên nghe anh ta nói xong, cũng không nhiều lời.

Cho đến lúc ô tô dừng trước cửa nhà cổ nhà họ Mộ, tài xế mới nhắc nhở Mộ Đình Kiên: “Cậu chủ, đến rồi.”

Xe dừng lại hẳn thì có vệ sĩ chạy đến, mở cửa xe cho Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên vừa đi đến cửa phòng khách đã nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện như pháo liên hoàn.

“Cậu… Sai rồi… Lâu đài lớn của tớ…” Âm thanh của bé gái non nớt mềm mại, lại vô cùng năng động.

Mạc Đình Kiên bước vào phòng khách, nhìn thấy quả bóng thịt Mạc Hạ ngồi dưới đất, bên cạnh là một đám người làm vây quanh, cùng cô bé xây lâu đài.

Trong miệng cô bé còn thì thầm nói gì đó, nhưng nói quá nhanh, vẻ mặt của đám người làm xung quanh đều mờ mịt, hoàn toàn không hiểu bé đang nói gì.

Lúc này, Tô Miên bưng hoa quả đi tới: “Hạ Hạ, đứng lên ăn trái cây.”

Mạc Hạ cúi đầu tập trung nói chuyện với lâu đài của mình, nói rõ ràng từng chữ: “Con không ăn.”

Sắc mặt Tô Miên không thay đổi, chỉ vào lâu đài trước mặt Mạc Hạ, sai bảo người làm: “Dọn mấy thứ này lại.”

Cô ta nói xong, liền ngồi xổm xuống bế Mạc Hạ lên, đặt vào ghế sofa.

Mạc Hạ còn muốn chạy, sắc mặt Tô Miên đã trầm xuống: “Ngồi xuống.”

Mạc Hạ bị Tô Miên dọa sợ, khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh non nớt cứng đờ, vành mắt thoáng cái đỏ lên, bĩu môi khoanh hai tay lại, quay ngoắt đầu sang một bên: “Hừ!”

Vừa nghiêng đầu qua, cô bé đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên.

Lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, đôi mắt bé thoáng cái sáng lên, nước mắt cũng nhanh chóng biến mất, lập tức nở nụ cười, chân ngắn lắc lư trên ghế sofa hai cái, gọn gàng mà xoay người uốn éo thân người nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Đình Kiên: “Mạc Ớt Xanh.”

Mạc Hạ vừa trải qua sinh nhật ba tuổi không bao lâu, khả năng ngôn ngữ xem như tốt hơn đứa trẻ cùng tuổi một chút. Nhưng lúc cô bé đọc tên Mạc Đình Kiên, vẫn không sao đọc đúng được.

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong con ngươi đen như mực của anh đã hiện lên sự ấm áp.

Anh quỳ gối ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay đón được quả bóng mềm nhỏ đang chạy vội đến anh.

Mạc Hạ ôm cổ anh, theo thói quen lấy tay thịt nho nhỏ nghịch tóc anh.

Từ nhỏ đã vậy, mỗi lần anh ôm bé, bé liền bắt đầu nắm tóc anh, nhưng sẽ không nắm quá mạnh, chỉ là cảm thấy rất thú vị.

Tô Miên vừa nãy không để ý đến Mạc Đình Kiên, bây giờ nhìn thấy Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ đi tới mới kịp phản ứng, kêu một tiếng: “Đình Kiên, về rồi sao.”

Mạc Đình Kiên liếc nhìn cô ta, ánh mắt hờ hững, không khác gì với ánh mắt khi anh nhìn cấp dưới và người lạ.

Anh trực tiếp ôm Mạc Hạ ngồi xuống ghế sofa, để bé ngồi lên chân anh, đối mặt với anh, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc mà dạy bé: “Gọi ba.”

Mạc Hạ cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc kêu một tiếng: “Ba.”

“Ừ” Mạc Đình Kiên lên tiếng, đưa tay sờ đầu cô bé.

Một giây sau, Mạc Hạ lại gọi một tiếng: “Mạc Ớt Xanh.”

Vành mắt của bé còn có chút hồng hồng, một cục nho nhỏ ngồi trên chân anh, cười cực kỳ đắc ý.

Mạc Đình Kiên cảm giác trong đầu mình có thứ gì đó lóe lên, nhưng cũng dường như chẳng có gì cả.

Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên nhìn mình chằm chằm, nghĩ là Mạc Đình Kiên tức giận, liền gỡ tay anh ra, vô cùng lưu loát mà trượt xuống chân anh chạy trốn.

Mạc Đình Kiên sợ bé bị ngã, lúc bé trượt xuống từ chân anh, anh còn đưa tay đỡ bé.

Trẻ con sao có thể để ý đến những chi tiết này, Mạc Hạ vừa rơi xuống đất, liền nhanh chóng chạy mất.

Có hai người làm vô cùng tự giác mà chạy theo.

Ánh mắt Mạc Đình Kiên rơi vào trên người bé, mãi cho đến khi bóng dáng Mạc Hạ biến mất mới thu hồi ánh mắt lại.

Quả bóng thịt đó lần nào cũng vậy, mỗi lần chọc đến anh đều nhanh chóng chạy đi ẩn nấp ở một nơi tự cho là rất bí mật.

Tô Miên nhìn một loạt phản ứng của Mạc Đình Kiên, sắc mặt hơi khó coi.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt cô ta lại khôi phục như thường, cố gắng khiến giọng điệu mình dịu dàng tự nhiên: “Đình Kiên, anh ăn cơm chưa?”

Mạc Đình Kiên cũng không hòa nhã với cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lùng xa cách: “Cô đã không biết cách chăm sóc trẻ con thì đừng đến nhà cổ nhà họ Mạc tìm Mạc Hạ nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play