CHƯƠNG 286: ĐỂ EM CHĂM SÓC CON CÓ ĐƯỢC KHÔNG
Lời của Mạc Đình Kiên dọa đến Hạ Diệp Chi một hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi ngơ ngác lên tiếng hỏi anh: “Chẳng phải anh nói không phải anh mang con đi à?”
Ban đầu khi cô chất vấn Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên đã một mực phủ nhận.
Hạ Diệp Chi cũng từng lung lay, cũng từng nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi không.
Nhưng nếu loại bỏ Mạc Đình Kiên ra, cô thực sự nghĩ không ra còn có ai sẽ đánh tráo mang con cô đi.
Trong lòng có chút vương vấn, nhưng không ngờ Mạc Đình Kiên lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, còn dùng chuyện này để uy hiếp cô. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Mạc Đình Kiên vẫn mặt không cảm xúc, giữa hàng lông mày đều toát ra vẻ lạnh thấu xương: “Đương nhiên là anh, ngoài anh ra còn có ai mang con đi được?”
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Bỉ ổi!”
“Vì vậy bây giờ tốt nhất em ngoan ngoãn nghe lời anh.” Mạc Đình Kiên vừa nói vừa đưa tay ra muốn chạm vào mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu né tránh tay của anh, trong mắt toát ra vẻ chán ghét.
…
Hành động Mạc Đình Kiên dùng đứa bé để uy hiếp Hạ Diệp Chi đã có tác dụng.
Trong tháng tiếp theo, Hạ Diệp Chi không khóc không quấy, yên phận dưỡng bệnh.
Ngoài ra, cô cũng không nói thêm một lời nào với Mạc Đình Kiên.
Đối với sự xa lánh của Hạ Diệp Chi, tuy Mạc Đình Kiên có tức giận nhưng chưa bao giờ thực sự phát cáu với cô.
Hạ Diệp Chi có chút khâm phục sức chịu đựng của Mạc Đình Kiên.
Sáng sớm khi ăn cơm, Mạc Đình Kiên bỗng lên tiếng: “Chuyến bay tối mai, về thành phố Hà Dương.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy cuối cùng đã nói với anh câu đầu tiên trong cả tháng nay: “Sau khi trở về thì được gặp con chưa?”
Mạc Đình Kiên chẳng nói đúng sai nhìn cô: “Còn chưa về em đã ra điều kiện với anh rồi à?”
Hạ Diệp Chi nổi giận đùng đùng kêu tên anh: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên rũ mắt xuống, thong thả ung dung cắt miếng trứng trong dĩa, giọng nói không chút cảm xúc: “Em không có tư cách ra điều kiện với anh.”
Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên, không nói ra một câu nào cả.
Tối ngày hôm sau, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ngồi lên chuyến bay trở về thành phố Hà Dương.
Chuyến bay đã đến Sân bay quốc tế thành phố Hà Dương vào sáng sớm ngày Thứ ba.
Hai người về không thông báo với ai cả, nhưng vẫn thấy Cố Tri Dân và Thẩm Lệ ở sân bay.
Nửa năm nay Thẩm Lệ thực sự rất bận, nét mặt mệt mỏi nhưng trông rất tươi tắn.
“Diệp Chi, chào mừng trở về.” Thẩm Lệ bước qua ôm chầm lấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Thẩm Lệ buông cô ra sau đó quan sát kỹ lưỡng Hạ Diệp Chi, nói: “Sao cậu trông gầy vậy?”
Cô nhớ trước khi Hạ Diệp Chi sinh con, khi cô gọi video với Hạ Diệp Chi, sức khỏe và khí sắc của Hạ Diệp Chi đều rất tốt.
Cô sinh con, Mạc Đình Kiên cử người qua đó chăm sóc cô sao lại có thể càng chăm sóc càng ốm được?
Hạ Diệp Chi nhếch mép hỏi: “Vậy sao?”
Thẩm Lệ cũng phát hiện vẻ mặt của Hạ Diệp Chi có chút không ổn, không hề toát ra niềm vui khi vừa được làm mẹ.
Cô nghĩ đến gần đây khi cô gọi cho Hạ Diệp Chi nói muốn mở video ra nhìn bé cưng, nhưng Hạ Diệp Chi cứ ấp a ấp úng cho qua xong chuyện.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Đứa bé đâu?” Thẩm Lệ vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.
Sau lưng Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi là một dàn vệ sĩ đi theo, nhưng không hề có bóng dáng của đứa bé.
Không ai trả lời câu hỏi của Thẩm Lệ.
Vì không ai có thể trả lời được.
Mạc Đình Kiên cau mày đưa tay nắm lấy tay Hạ Diệp Chi bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi hơi chống cự muốn giãy ra nhưng sức tay của Mạc Đình Kiên quá lớn, cô càng vùng vẫy anh càng nắm chặt hơn, sức tay mạnh đến như muốn bóp gãy xương tay cô vậy.
Cho đến khi cô bị Mạc Đình Kiên ép ngồi vào xe.
Vừa ngồi vào trong xe, Hạ Diệp Chi đã lạnh giọng nói: “Mạc Đình Kiên, sao anh không dám nói với Tiểu Lệ là anh đã mang con đi? Anh cũng biết chột dạ sao?”
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cô, khuôn mặt bình thản không buồn không vui.
Nếu không phải hai người ngồi cạnh nhau, Hạ Diệp Chi cũng nghi ngờ có thể Mạc Đình Kiên không nghe được lời cô nói.
Bất kể cô nói gì, Mạc Đình Kiên cũng không có phản ứng gì cả.
Cuối cùng cô nói đến mệt mỏi nên đã yên tĩnh lại.
Chiếc xe lái đến một khu dân cư cao cấp nào đó trong thành phố Hà Dương.
Hầu hết những người có thể sống ở đây đều giàu có quyền quý.
Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ muốn gặp được con nên đành phải chấp nhận sự sắp đặt của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên dẫn cô đến căn hộ anh ở.
Đồ dùng trong căn hộ không nhiều, ngoại trừ những thứ cần thiết như ghế sofa tivi, ngay cả bàn ăn cũng không có, trong nhà không một chút sức sống nào cả.
“Ngồi.” Mạc Đình Kiên ấn Hạ Diệp Chi xuống ghế sofa, xoay người rót ly nước cho cô.
Hạ Diệp Chi nhận lấy ly nước hỏi: “Khi nào anh mới cho em gặp con?”
Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn cô một hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu cả đời này anh không cho em gặp con, có phải cả đời này em đều nói chuyện với anh như vậy không?”
“Phải.” Gần như không hề có bất cứ do dự nào, Hạ Diệp Chi liền đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.
Trong lòng Hạ Diệp Chi, con quan trọng hơn anh?
Mạc Đình Kiên cười khẩy: “Vậy em đừng mong gặp được con.”
Tuy Mạc Đình Kiên cũng có lúc tốt bụng, nhưng hầu hết anh đều là một người lòng dạ hung ác, Hạ Diệp Chi không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh.
“Mạc Đình Kiên, anh đừng như vậy, chúng ta hãy nói từ từ có được không?”
Hạ Diệp Chi thực sự đã sợ rồi, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Bây giờ em cũng trở về rồi, em sẽ không chạy trốn nữa nhưng còn còn quá nhỏ, nó mới một tháng tuổi, con nên lớn lên bên cạnh mẹ, anh cho em gặp con, để em chăm sóc con có được không?”
Nói tới cuối cùng cô đã bắt đầu nghẹn ngào, khóe mắt ửng đỏ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi khó chịu cực kỳ.
Cô chỉ cần nghĩ đến con gái một tháng tuổi của mình không biết đang ở đâu bị người như thế nào bế đi, trong lòng liền rất khó chịu.
Họ có chăm sóc nó tốt như người mẹ ruột này không?
Có do khóc nhiều quá mà bị người ta chán ghét sau đó khinh miệt nó không?
Mọi người thường nói rằng làm mẹ sẽ trở nên kiên cường.
Nhưng người kiên cường bao nhiêu thì yếu đuối bấy nhiêu.
Hạ Diệp Chi chỉ cần nghĩ đến đây đã không kìm được đau lòng.
Con gái cô còn nhỏ như vậy…
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên không lên tiếng liền đưa tay nắm lấy tay anh van xin: “Được không?”
Trong khóe mắt đỏ ửng của cô ứa đầy nước mắt, dường như sẽ tràn ra từ khóe mắt trong giây phút tiếp theo.
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi chỗ khác.
Cổ họng anh khó khăn chuyển động, buộc phải nuốt những lời muốn nói ra trở về.
Anh thậm chí có chút hi vọng, nếu lúc đầu anh có thể nghĩ ra cách bỉ ổi như vậy ép Hạ Diệp Chi trở về.
Ít ra khi Hạ Diệp Chi đau lòng, anh vẫn có thể trả con lại cho cô, khiến cô vui vẻ.
Mà bây giờ anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô đau lòng như vậy.