CHƯƠNG 279: NGOÀI MẠC ĐÌNH KIÊN RA CÒN CÓ AI
Cậu ta dùng lực mạnh, Hạ Diệp Chi căn bản không tránh thoát.
Cô giương mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Thả tôi ra.”
Hạ Diệp Chi có đôi mắt mèo xinh đẹp, có cười lên trông rực rỡ đặc biệt mê hoặc lòng người, nhưng lúc lạnh lùng nhìn người khác, sự lạnh lùng có thể thấm vào xương cốt người ta.
Chàng trai túm tay cô tuổi còn nhỏ, bị Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn như vậy, sức lực trên tay cũng không khỏi buông lỏng ra.
Hạ Diệp Chi nhân cơ hội rút tay về, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, một mặt đề phòng nhìn cậu ta.
Chàng trai đại khái là đối với phản ứng vừa rồi của mình thẹn quá hóa giận, mắng một câu: “Đồ điếm.”
Nói xong, lại túm tay Hạ Diệp Chi.
Trên mặt Hạ Diệp Chi xẹt qua một tia bối rối, lúc này không biết từ đâu nhảy ra một người đàn ông thân thể cường tráng, đi tới trước mặt cô và cậu ta, tách hai người ra.
Người đàn ông vung ra một đấm, đánh chàng trai ngã trên mặt đấy.
“Ầm.” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Chàng trai ngã mạnh trên đất, ôm bụng đau không nói được tiếng nào.
Hạ Diệp Chi bị một cảnh trước mắt này dọa cho ngây người, người đàn ông chắn trước người cô quay đầu lại ân cần hỏi cô: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Người đàn ông nói tiếng Trung.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện, người đàn ông vừa giúp cô này là người nước Z, tướng mạo bình thường, nhưng thân hình cường tráng, là người tập võ.
Võ rất cao cường, cô cũng vừa được chiêm ngưỡng.
Hạ Diệp Chi một lòng cảm kích: “Tôi không sao, cảm ơn anh, tôi tên Hạ Diệp Chi, anh tên gì?”
Dường như người đàn ông do dự một chút mới lên tiếng: “Đi ngang qua tiện tay mà thôi, cô không cần để trong lòng.”
Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng anh ta vài giây, cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi cũng không dám chậm trễ hơn nữa, vội vã rời đi.
Có lẽ trên đời này, quả thật vẫn còn người làm việc tốt không muốn để lại tên.
…
Hạ Diệp Chi đến trung tâm thành phố tìm khách sạn năm sao ở lại.
Cô đặt phòng ở ba ngày, quyết định trước tiên ở lại, sau đó tính tiếp.
Chỗ ở lúc trước, đại khái cô sẽ không tiếp tục ở nữa, nhưng vẫn phải quay về lấy đồ.
Mà ngày sinh cô dự tính cũng sắp đến rồi, tìm nhà cũng không thể tìm nơi hẻo lánh như vậy, lỡ như lại gặp phải chuyện như vây, nhưng chưa chắc đã may mắn như thế.
Rất nhanh Hạ Diệp Chi tìm được một căn hộ gần bệnh viện trên mạng, vừa đúng lúc chính là, chủ nhà là người nước Z, bởi vì công việc mà muốn chuyển đến nơi khác, cho nên quyết định cho thuê nhà, hơn nữa cũng cho người nước Z thuê.
Vị trí căn nhà rất tốt, giao thông tiện lợi, dụng cụ gia đình đầy đủ, thuê dài thuê ngắn đều có thể.
Hạ Diệp Chi gọi điện cho chủ nhà.
Sau khi điện thoại được nhận, Hạ Diệp Chi thăm dò nói tiếng Trung: “Xin chào, tôi thấy thông báo của cô trên mạng…”
Chủ nhà có vẻ là người nóng vội, không chờ cô nói xong liền cắt lời cô: “Đúng, tôi muốn cho thuê nhà, tối nay tôi sẽ lên máy bay ra nước ngoài, nếu cô muốn xem phòng thì đến luôn đi.”
Ngoài lúc gọi video cho Tần Thủy San và gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, đã rất lâu rồi Hạ Diệp Chi không thực sự nói tiếng Trung với người khác.
“Được, tôi lập tức đến ngay.”
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, lại xác định địa chỉ một hồi, liền đón xe tới.
Vị trí căn nhà nằm trên đoạn đường phồn hoa, hai người hẹn gặp mặt trước cửa, trước mặt mọi người, Hạ Diệp Chi cũng không có gì cần lo lắng.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung tuổi, khác với trong điện thoại, bản thân bà ấy hết sức ôn hòa.
Người phụ nữ trung tuổi vừa nhìn thấy cô liền nói: “Trước tiên đi xem nhà một chút đi, đồ vật đều đủ cả, cô muốn ở bao lâu cũng được.”
Chủ phòng nói xong, liền đi trước dẫn đường.
Hạ Diệp Chi đi phía sau bà ấy, nói: “Có lẽ tôi không ở được bao lâu.”
“Vậy cũng không sao, dù sao tôi chỉ muốn cho người nước Z thuê, cho đồng bào mình thuận lợi.”
“Cô là người tốt.”
Chủ nhà cười cười, không nói nữa.
Hai người rất nhanh liền đến gian phòng.
Trang trí và bố trí trong phòng so với bức ảnh Hạ Diệp Chi thấy trên mạng giống nhau, không có gì khác, còn lớn hơn trên ảnh một chút.
Hơn nữa tiền thuê phòng cũng không đắt.
Hạ Diệp Chi nhìn xug quanh phòng một vòng, sau đó liền nghe thấy chủ nhà hỏi cô: “Cảm thấy có thể sao?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.”. Hạ Diệp Chi khẽ cười.
“Vậy cô muốn thuê không? Giờ tôi có thể cho cô…”
Không chờ chủ nhà nói xong, trên mặt Hạ Diệp Chi liền mang theo áy náy lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, phòng này rất tốt, nhưng không thích hợp với tôi.”
Hạ Diệp Chi nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Lời chủ phòng mang theo kinh ngạc: “Ơ, cô làm sao…”
Hạ Diệp Chi ra khỏi căn hộ, biểu cảm trên mặt liền nhạt đi.
Lúc trước cô gọi điện cho chủ nhà cũng không có nói mình đang mang thai..
Mà lúc chủ phòng nhìn thấy cái bụng lớn của cô, không những không lên tiếng dò hỏi, mà một chút kinh ngạc cũng không có.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này nghĩa là, chủ nhà có năng lực tiên tri, biết được khách thuê của bà ấy là phụ nữ có thai?
Không, chuyện này chỉ có nghĩa là, chủ nhà này sáng sớm mới biết sẽ có người phụ nữ có thai đến thuê phòng của bà ấy.
Có người gợi ý cho chủ nhà này, khiến bà ấy cho Hạ Diệp Chi thuê nhà.
Mà người gợi ý này, đúng lúc biết Hạ Diệp Chi đúng lúc muốn thuê phòng.
Chỉ là, chuyện xảy ra hai ngày nay, cô cũng không nói cho bất kì người nào cô quen biết.
Hơn nữa, khu vực cô tìm nhà, cũng là ở gần khách sạn cô đang ở, cách bệnh viện rất gần.
Người biết cô mang thai không ít, nhưng người biết cô đang ở khách sạn có mấy người?
Trừ phi cái người âm thầm sắp xếp sau lưng cô này, vẫn luôn phái người để ý cô.
Kết quả phân tích vừa thu được, lại làm cho Hạ Diệp Chi hoảng sợ.
Ngoại trừ Mạc Đình Kiên còn có ai?
Người phụ nữ trung niên muốn cho cô thuê phòng này không phải trùng hợp, còn người đàn ông lúc trước giúp cô thì sao? Có phải trùng hợp?
Trong đầu Hạ Diệp Chi vô cùng loạn.
Mấy tháng nay, Mạc Đình Kiêu vẫn luôn là người cô tự động che giấu, ngoại trừ thỉnh thoảng không nhịn được lên mạng tìm tin tức liên quan tới Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên người này gần như đã không còn chút quan hệ nào với cuộc sống của cô nữa.
Thế nhưng, lúc này, Hạ Diệp Chi mới phát hiện, cô vẫn luôn suy nghĩ quá đơn giản.
Mạc Đình Kiên…
Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Anh vẫn luôn phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, hay vì ngày dự kiến sinh của cô sắp đến, anh muốn có con, nên mới có hành động?
Hạ Diệp Chi cảm thấy đáp án sau độ khả thi rất lớn.
Mạc Đình Kiên bá đạo hung hăng, nếu thật sự muốn tìm cô về, căn bản sẽ không khoan nhượng để cô ở bên ngoài lâu như vậy.
Mà anh thật không khéo ra tay đúng lúc này, ngoài trừ muốn có con còn vì cái gì?
Mạc Đình Kiên là người thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện không có mục đích.
Hạ Diệp Chi mím môi thật chặt, âm thầm hạ quyết tâm, đứa bé này, cô không thể để Mạc Đình Kiên mang về nhà họ Mạc.