CHƯƠNG 267: RỜI KHỎI THÀNH PHỐ HÀ DƯƠNG

Thời Dũng đau đến hít một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn không đánh trả lại, tùy ý để Mạc Đình Kiên đánh anh ta.

Lúc này, Cố Tri Dân cũng chạy đến, anh ta nắm lấy cánh tay của Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, cậu bình tĩnh lại một chút!”

Bây giờ Mạc Đình Kiên đã hoàn toàn mất đi lý trí, đâu thể nghe lọt những lời của Cố Tri Dân, ngay cả Cố Tri Dân cũng bị anh đánh.

Lúc trước gia đình của Cố Tri Dân cũng lăn lộn trong nghề, bản lĩnh của Cố Tri Dân cũng không tầm thường, nhưng cũng không chịu nổi cú đánh của Mạc Đình Kiên đang mất lý trí này.

Cuối cùng, cả hai người đều đầy vết thương, mệt đến mức không thể nhúc nhích, trực tiếp nằm trên đống than đã bị cháy đen.

Lúc hai người đánh nhau, Thời Dũng cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ dẫn người đi lục soát bên trong và bên ngoài biệt thự một lần nữa.

Cũng giống như trong dự đoán, không hề có một chút vết tích.

Vụ cháy này đã cháy rụi tất cả.

Lúc Thời Dũng đi tới bên cạnh Mạc Đình Kiên, giọng nói có chút khàn khàn: “Không tìm thấy mợ chủ.”

Lúc Thời Dũng nói xong, anh ta đã chuẩn bị xong việc mình sẽ bị đánh.

Nhưng nắm đấm trong dự đoán của anh ta không hề rơi xuống.

Sau khi Mạc Đình Kiên nghe anh ta nói xong, không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà đã bị cháy đen, giống như không nghe thấy lời của Thời Dũng.

Thời Dũng quay đầu nhìn Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân phun ra một ngụm máu vào đống tro bên cạnh, vươn tay chống đỡ cơ thể, thô lỗ lauvết máu trên khóe môi mình: “Đừng để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta phát điên đi, mẹ kiếp, ông đây sắp không bò dậy nổi rồi, Thời Dũng mau tới đây đỡ tôi một lát…”

Thời Dũng đi tới đỡ Cố Tri Dân đứng dậy.

Cố Tri Dân lắc lư cơ thể một lát mới có thể đứng vững.

Mạc Đình Kiên đúng là xuống tay độc ác, nếu không phải anh đã từng rèn luyện cho nên vẫn có thể đánh với Mạc Đình Kiên, bằng không thì lúc này anh đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.

Đụng đến vết thương, Cố Tri Dân đau dến hít một ngụm khí lạnh, dựa vào Thời Dũng nói nhỏ: “Cứ để cậu chủ của cậu yên tĩnh một lát, không cần để ý đến cậu ta.”

Mặc dù Thời Dũng có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Cố Tri Dân được Thời Dũng đỡ đi ra ngoài, anh nhìn thấy có phóng viên đang đưa lưng về phía biệt thự đã bị cháy rụi để phỏng vấn trực tiếp.

Cố Tri Dân vội vàng đi vòng sang đường khác rồi ngồi vào xe.

Nhưng Thời Dũng thì không may mắn như thế.

Con mắt tinh tường của phóng viên đã nhìn thấy Thời Dũng, lập tức xông tới đây.

“Xin hỏi anh có phải là cấp dưới của cậu Mạc không? Có phải mợ Mạc vẫn còn ở bên trong không? Cô ấy là sợ tội nên tự sát sao?”

“Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cậu Mạc đi vào trong, anh ấy đang làm gì ở bên trong, khi nào sẽ đi ra?”

“Nghe nói, ngày hôm nay mợ Mạc đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án, cô ấy lựa chọn tự sát vào hôm nay, có phải đã chứng minh cho việc, cô ấy đúng là người đã đẩy ông Mạc xuống cầu thang?”

“…”

Câu hỏi của phóng viên đều vây quanh Hạ Diệp Chi, câu sau càng sắc bén hơn câu trước.

Thời Dũng chỉ lạnh nhạt nói: “Không thể trả lời.”

Sau đó, có vệ sĩ tới đuổi phóng viên này đi.

Trong một thôn ở phía bắc thành phố Hà Dương, trong một quán mì cũ kỹ.

Hạ Diệp Chi đang ngồi trước bàn ăn, trước mặt cô đang bày một bát mì trứng nóng hổi, cô đang ngước mắt xem tin tức đang được phát trên TV.

“Vào buổi trưa hôm nay, một căn biệt thự nằm giữa sườn núi trong thành phố đã bị bốc cháy, theo nguồn tin đáng tin cậy, căn biệt thự này chính là nhà của Mạc Đình Kiên, người thừa kế nhà họ Mạc…”

Sau đó hình ảnh được xoay chuyển, kết nối với cuộc phỏng vấn của phóng viên đang ở hiện trường căn biệt thự.

Nhìn theo ống kính, Hạ Diệp Chi nhìn thấy căn biệt thự đã từng xa hoa lộng lẫy, bây giờ đã trở thành một đống hoang tàn.

Trong màn hình xuất hiện bóng dáng của Thời Dũng.

Thời Dũng vẫn mặc đồ vest, nhưng dáng vẻ trong màn hình đã trở nên nhếch nhác, mặt mũi lấm lem.

Hạ Diệp Chi nghĩ, có lẽ bởi vì Thời Dũng đi vào trong biệt thự tìm kiếm cô, cho nên mới có bộ dạng như vậy.

Tùy ý để phóng viên đề ra những câu hỏi sắc hỏi, Thời Dũng chỉ lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Không thể trả lời.”

Người của Mạc Đình Kiên không có ai là người hiền lành, mà Thời Dũng không chỉ là một trợ lý đơn giản, năng lực của anh ta còn mạnh hơn rất nhiều so với một người trợ lý.”

Ông chủ quán mì là một người đàn ông trung niên.

Nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang xem tin tức, cũng ngồi kế bên tấm tắc hai tiếng rồi nói: “Người có tiền chính là có nhiều chuyện rắc rối như vậy, nghe nói cô gái kia chỉ mới 20 tuổi? Con gái đang học đại học của tôi cũng ở độ tuổi này, thật đáng tiếc mà…”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, đưa tay kéo vành mũ lưỡi trai của mình xuống thấp một chút, cầm lấy đũa bắt đầu ăn mì.

Cô hờ hững mở miệng nói: “Cháu thấy ở trên đó có người nói cô gái đó sợ tội tự sát.”

Ông chủ tiếp nhận câu chuyện một cách tự nhiên: “Tội có lớn như thế nào cũng không nên tự sát chứ, ý cháu nói là vụ việc của ông Mạc có đúng không? Nghe nói ông Mạc cũng chưa chết mà, tình huống như thế này cùng lắm cũng chỉ phạt mấy năm thôi?”

Hạ Diệp Chi ăn một ngụm mì, sau đó đảo mì lên nói: “Chuyện này cũng chưa chắc, nếu ngộ nhỡ người của nhà họ Mạc, họ cảm thấy không thể hả giận khi bắt giam cô ấy mấy năm thì sao? Hơn nữa nhà họ Mạc có quyền thế rất lớn, kết quả cuối cùng của cô gái này không phải chỉ dựa vào một câu nói của nhà họ Mạc sao?”

“Sẽ không độc ác như thế chứ, dù sao thì cũng là vợ của cậu Mạc mà…”

Hạ Diệp Chi cười lạnh, không nói gì nữa.

Hạ Diệp Chi ăn hết bát mì, lấy một chiếc hộp ở trong túi ra.

Đây chính là bảo bối vô cùng quan trọng của Mạc Đình Kiên, là một chiếc hộp đựng bút máy được khóa trong ngăn kéo.

Cô rất ít khi nhìn thấy sẽ coi một thứ gì đó làm bảo bối đến như vậy, vì vậy trước khi đi lên lầu đổ xăng, cô ngẫm nghĩ một lát vẫn cảm thấy không nhẫn tâm cho nên đã lấy ra.

Mật mã của chiếc tủ khóa cũng rất đơn giản, chính là sinh nhật của Mạc Đình Kiên, cô bấm thử một lần đã mở ra.

Hạ Diệp Chi mỉm cười đưa tiền cho ông chủ: “Ông chủ, tính tiền.”

Ông chủ cầm lấy tiền: “Này, đợi tôi thối tiền cho cô đã.”

Đúng lúc bên cạnh quán mì chính là nơi chuyển phát nhanh.

Hạ Diệp Chi cầm chiếc hộp đi tới: “Tôi muốn chuyển phát nhanh.”

Trong mặt tiền nhỏ chứa đầy đồ chuyển phát nhanh, ông chủ cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyển đi đâu?”

Hạ Diệp Chi nói chậm rãi: “Truyền thông Thịnh Đỉnh trong thành phố.”

“Ba mươi ngàn.” Ông chủ nhìn món đồ trong tay Hạ Diệp Chi, đưa cho cô một tờ đơn chuyển phát nhanh.

Hạ Diệp Chi bọc chiếc hộp xong, viết lên ba chữ Cố Tri Dân vào hàng người nhận, cuối cùng lại bổ sung thêm hai chữ cái “XN”.

Hai chữ cái rất nhỏ, không quá bắt mắt.

Cô đốt biệt thự không phải vì tạo hiện trường giả là mình tự sát, mà bởi vì cô muốn trốn ra ngoài.

Mạc Đình Kiên là người thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không suy nghĩ giống như người bên ngoài, cho rằng cô đã chết.

Vì vậy cô cũng không có ý định che giấu.

Chỉ là sau này, cô sẽ phải tiêu tốn tâm tư để trốn Mạc Đình Kiên mà thôi.

Chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ phái người đi tìm cô.

Mà vụ án của ông Mạc, cũng bởi vì vụ cháy đã dẫn đến việc cô sống chết không rõ, cho nên chỉ có thể tạm thời gác lại.

Tất cả đều được tiến hành như kế hoạch.

Chỉ là…

Hạ Diệp Chi đưa tay xoa bụng của mình.

Sự tồn tại của đứa bé này đã làm xáo trộn kế hoạch của cô.

Bây giờ bụng vẫn còn nhỏ, mùa đông mặc đồ dày cho nên sẽ không nhìn thấy gì.

Qua mấy tháng nữa, bụng sẽ to lên, làm việc gì cũng không thuận tiện.

Bây giờ việc cô phải làm chính là rời khỏi thành phố Hà Dương, để cho Mạc Đình Kiên không tìm được cô.

Cô không nắm chắc là cô có thể thoát khỏi sự truy lùng của Mạc Đình Kiên, nhưng nếu cô đã đi được bước thứ nhất thì không còn cơ hội để quay đầu lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play