CHƯƠNG 239: CHẮC CHẮN CÓ VẤN ĐỀ
Con người đôi khi chính là như vậy, đối với việc chưa từng phạm sai lầm bao giờ, hoặc là người phạm sai lầm cực ít, chỉ cần bọn họ phạm phải một lỗi nhỏ, cũng sẽ bị phóng đại ra vô hạn.
Còn loại người tội ác tày trời, chỉ cần làm một việc thiện, cũng sẽ được phóng đại ra khủng khiếp.
Đại đa số thời điểm, mọi người đối với kẻ xấu rất có lòng khoan dung.
Hạ Diệp Chi không quá chắc chắn tính chân thực về câu chuyện bôi nhọ của Trần Tuấn Tú, nhưng cô biết, danh tiếng của Trần Tuấn Tú sẽ bị tổn hại nặng.
Dù sao anh ta cũng làm diễn viên nhiều năm như vậy, tâm trạng Hạ Diệp Chi có chút phức tạp.
Dọc đường đi, tâm trạng Hạ Diệp Chi có chút sa sút, về đến nhà, cô không nhịn được mở miệng hỏi Mạc Đình Kiên: “Chuyện này là thật sao?”
Hạ Diệp Chi chợt hiểu ra một chút, hồi đó khi Trần Tuấn Tú làm cho ảnh chụp lén cô lên hotsearch, vì sao Mạc Đình Kiên vẫn muốn cho Trần Tuấn Tú cơ hội.
Bởi vì cô bây giờ, giống như Mạc Đình Kiên thời điểm đó.
Dứt bỏ thân phận em họ của Mạc Đình Kiên, Trần Tuấn Tú là diễn viên khiến cô làm fan bảy tám năm, cô thực sự không muốn tin anh ta lại sẽ hành hạ động vật nhỏ đến chết.
Hồi đại học của cô có một bạn cùng phòng không thích động vật nhỏ, thấy mèo nhỏ chó nhỏ đều chạy rất xa, nhưng không thấy cô ấy làm gì với mèo nhỏ chó nhỏ.
Trong tâm lý học từng nói, phải hành hạ động vật nhỏ đến chết, là một loại biểu hiện của rối loạn tâm thần.
Nếu như loại rối loạn tâm thần bị bóp méo này không được giải quyết kịp thời, bọn họ có thể chuyển đối tượng hãm hại từ động vật sang người.
Nói đơn giản, chính là một loại thay đổi tâm lý biến thái.
“Thật thật giả giả, ai quan tâm?” Rõ ràng Mạc Đình Kiên không quá quan tâm chuyện này.
Anh quan tâm kết quả.
Anh thấy Hạ Diệp Chi cau mày dáng vẻ nghĩ mãi không ra, hơi suy nghĩ, liền nói thật: “Chuyện này trước đây anh chưa từng nghe qua, tính chân thực không thể chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng những ai muốn đối phó với anh ta đều có chuẩn bị mà đến, bọn họ dám lộ chuyện bôi nhọ như vậy, sẽ không sợ bị người khác tìm được sơ hở.”
Không tìm được sơ hở…
“Ý của anh là, chuyện này là thật?” Mặt Hạ Diệp Chi hơi biến sắc.
Mạc Đình Kiên tiếp tục đề tài này, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh biết Hạ Diệp Chi là người hâm mộ Trần Tuấn Tú, nếu như chuyện này là thật, đối với cô mà nói vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừm.”
Cô thực sự cần phải trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Lúc đi qua phòng của Mạc Gia Thành, Hạ Diệp Chi dừng lại.
Trước đó khi vừa về đến, Mạc Gia Thành liền quay về phòng, nói không ở lâu như vậy nhìn bên trong xem có còn dáng vẻ lúc trước.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
“Chị Diệp Chi?” Mạc Gia Thành thấy Hạ Diệp Chi đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Hạ Diệp Chi cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Vừa đúng lúc chị đi ngang qua, chuẩn bị quay về phòng.”
Mạc Gia Thành rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì: “Ồ, chị quay về phòng có chuyện gì sao?”
Hạ Diệp Chi cẩn thận quan sát Mạc Gia Thành, mới phát hiện khóe mắt của thằng bé hình như có chút đỏ.
Cô không trực tiếp hỏi thằng bé bị làm sao, chỉ nói: “Chị không có việc gì.”
Dáng vẻ Mạc Gia Thành rõ ràng cho thấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng giả vờ ung dung nói: “Cùng xem phim đi?”
“Được.” Tâm sự của một đứa trẻ rất khó giấu, nhưng Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần thằng bé.
Trong biệt thự có phòng chiếu phim, nhưng bình thường Hạ Diệp Chi là một người không hứng thú xem.
Đây là lần đầu tiên vào.
Không gian bên trong rất lớn, sofa cũng rất rộng, hai người mỗi người ôm một hộp khoai tây chiên sắp xếp ngồi, chờ phim bắt đầu.
Phim là Mạc Gia Thành chọn, lúc bắt đầu, Hạ Diệp Chi mới phát hiện là phim hoạt hình trẻ con…
“Sột Soạt.”
Hạ Diệp Chi bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: “Em nhất định phải xem cái này sao?”
Mạc Gia Thành cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, ậm ờ không rõ nói: “Kính già yêu trẻ biết chưa? Chúng ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho cháu em một chút.”
“Cháu?”
Mạc Gia Thành chỉ chỉ bụng cô: “A, em bé ở đây.”
“…”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Bây giờ em bé vẫn chỉ là một phôi thai thôi.”
Mạc Gia Thành giảm âm thanh phim xuống một chút, vẻ mặt hiếu kỳ: “Vậy em bé không nghe được chúng ta nói chuyện?”
“Ừ.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Gia Thành: “Em muốn nói với chị chuyện gì?”
“Chuyện anh em và anh họ, em đã biết rồi.” Mạc Gia Thành nói xong còn thở dài, bộ dạng giống như một ông cụ non.
“Ừ.” Hạ Diệp Chi biết cậu vẫn có lời muốn nói, cũng không ngắt lời.
“Trước kia có từng nói, thời gian em ở chung với anh họ, so với thời gian ở chung với bố mẹ và anh trai em còn nhiều hơn, bố mẹ em thoạt nhìn rất yêu thương nhau, anh ruột em nhìn có vẻ là người rất ôn hòa, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó…”
Hạ Diệp Chi sửng sốt: “Thiếu chút gì?”
Mặc dù Mạc Gia Thành nói nghe có chút khó tin, nhưng Hạ Diệp Chi nghe được đây là suy nghĩ thật lòng của cậu.
“Em cũng không biết nói rõ loại cảm giác này…” Mạc Gia Thành có chút phiền não gãi đầu một cái, đột nhiên chạy đến chỗ bình hoa rút một bông hoa giả ra.
Thằng bé giơ bông hoa lên trước mặt Hạ Diệp Chi: “Giống như bông hoa này, thực sự rất đẹp, nhưng chỉ là giả.”
“Ý của em là, em cảm thấy người nhà em đều rất giả tạo?” Chữ “giả tạo” cuối cùng, Hạ Diệp Chi nói rất nhỏ, bởi vì cô không chắc chắn Mạc Gia Thành có ý này hay không.
“Em cảm thấy bọn họ giống như đều đeo mặt nạ.”
Mạc Gia Thành cúi đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng căng thẳng, hai lông mày cau lại.
Hạ Diệp Chi không biết tình hình gia đình Mạc Gia Thành, tình cảm bố mẹ cậu bé thế nào, cô không rõ lắm.
Nhưng cô biết, anh trai thằng bé Trần Tuấn Tú chắc chắn là có vấn đề.
Hạ Diệp Chi thử thăm dò hỏi cậu: “Em xem tin tức anh em trên mạng chưa?”
“Xem rồi.” Sắc mặt Mạc Gia Thành liền thay đổi: “Lúc còn rất nhỏ, nhà bọn em có một con mèo trắng lớn, em và anh em đều rất thích, bình thường nó ngủ ở phòng hai bọn em, nhưng có buổi tối nó đến phòng của anh em, sáng hôm sau lúc thức dậy, em đã nhìn thấy cả người nó đều là máu nằm ở hàng rào bên cạnh…”
Giọng của thằng bé có chút hơi run: “Mẹ nói, nó bị con chó Berger Đức nhà hàng xóm cắn chết…”
Hạ Diệp Chi không đành lòng hỏi lại, sờ sờ đầu thằng bé: “Đừng nghĩ nữa, mẹ em đã nói bị con chó Berger Đức cắn chết, vậy chắc chắn là vậy rồi.”
Mạc Gia Thành lắc đầu: “Thế nhưng chị nhà hàng xóm nói, con chó Berger Đức nhà chị ấy vẫn luôn buộc ở trong sân, chị ấy sẽ không nói dối, chị ấy cũng rất thích con mèo trắng lớn nhà em.”
Hạ Diệp Chi không biết phải nói gì.
Mạc Gia Thành đang ở cái tuổi nổi loạn nhất, nhưng cũng rất nhạy cảm.
Cậu có thể nhạy cảm cảm nhận được, thay đổi trong mối quan hệ giữa mỗi thành viên trong gia đình.
Theo cách nói của thằng bé, ngoại trừ bí mật của Trần Tuấn Tú bị lộ ra, mối quan hệ bố mẹ cậu chắc chắn cũng không hài hòa giống như vẻ bên ngoài.
Nhà bọn họ, chắc chắn có vấn đề.