CHƯƠNG 165: KHÔNG PHẢI EM GIỐNG CÔ ẤY MÀ CÔ ẤY GIỐNG EM.

Lòng Hạ Diệp Chi mềm mại.

Mạc Đình Kiên say thật.

Nếu như anh giả bộ say thì cũng không thể gọi cô là “Mẹ “.

Ở đáy lòng, mẹ là một người rất quan trọng và cũng có vai trò không thể thay thế, anh sẽ không dùng xưng hô này để làm trò đùa.

Khi uống rượu say anh không để cho người khác động vào cũng không phải có tật xấu gì, mà bởi vì anh tin tưởng cô, chỉ tin tưởng cô.

Cho nên anh mới có thể làm như vậy.

Đột nhiên Hạ Diệp Chi không biết làm thế nào mới đúng.

Tất nhiên Mạc Đình Kiên là một người đàn ông có lòng dạ sâu không nhìn thấy đáy, nhưng từ mặt khác thì anh cũng là kiểu người thể hiện cảm xúc trực tiếp nhất.

Trước đây cô truy hỏi là, có phải vì cô giống Khương Nhung nên anh mới đối xử tốt với cô không? Ngay cả nói láo anh cũng không nói, trực tiếp thừa nhận.

Ghét chính là ghét, thích chính là thích, anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không lừa gạt người khác.

Hạ Diệp Chi thở dài, tìm quần áo ngủ cho Mạc Đình Kiên thay.

Lúc này Mạc Đình Kiên đã ngủ mơ màng, nhưng vẫn phối hợp với Hạ Diệp Chi, để cô thay quần áo cho anh.

Đến khi Hạ Diệp Chi giúp anh thay quần áo xong, anh hoàn toàn ngủ say, mặt mũi yên tĩnh mà cao quý, vẻ hung ác giữa hai chân mày anh đã tan hết, giống như một người nhà giàu bình thường.

Đột nhiên, anh giơ tay tìm kiếm một chút, cảm nhận được trong tay chỉ có mền, mặc dù không mở mắt nhưng chân mày lại nhíu chặt.

Đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi cảm thấy trong lòng chua xót vì nhìn thấy một người đàn ông nhíu mày.

Cô đặt tay mình vào trong tay Mạc Đình Kiên, anh lập tức nắm chặt, hai đầu lông mày đang nhíu lại cũng dần dần giãn ra, anh đã yên tâm ngủ.

Hôm sau.

Mạc Đình Kiên mở mắt ra, sau khi tỉnh ngủ, anh cũng cảm giác được trong ngực có người, ấm áp, mềm mại áp sát ngực anh, tư thế của hai người rất thân mật.

Say rượu làm anh mơ màng trong thời gian ngắn.

Sắc mặt của anh nhanh chóng trầm xuống, nhưng rất nhanh, anh ngửi thấy mùi hương thuộc về Hạ Diệp Chi, anh phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà mình.

Mặt mũi anh giãn ra một chút, cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ trong ngực.

Tối hôm qua Hạ Diệp Chi chăm sóc Mạc Đình Kiên nên ngủ muộn, vì thế lúc này cô vẫn chưa tỉnh, vẫn ngủ sâu như cũ.

Mái tóc dài của cô xõa ra, đen nhánh và bóng mượt bên gối, trên người mặc đồ ngủ cotton màu trắng, gương mặt bị hơi nóng trong chăn xông đỏ, không thấy vẻ quyến rũ sau khi trang điểm như trong ngày thường, ngược lại thêm một chút ngây thơ, dễ thương.

Mạc Đình Kiên giơ một ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô và mỉm cười, lẩm bẩm một tiếng: “Cô gái.”

Cô gái nhỏ hơn anh bốn tuổi.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi như vậy một lúc lâu, sau đó không nhịn được cúi đầu hôn cô.

Hôn từ mí mắt hôn đến chóp mũi, lại từ chóp mũi hôn đến đến cằm, đến khi lửa cháy tràn lan thì Mạc Đình Kiên mới lập tức thoát thân, xuống giường đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong đi ra, Mạc Đình Kiên đã sảng khoái tinh thần, thấy Hạ Diệp Chi vẫn đang ngủ, anh không nhịn được đi tới liếc nhìn, giúp cô chỉnh lại chăn sau đó mới xoay người đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Hạ Diệp Chi tỉnh vì đói.

Cô xoa bụng, từ trên giường ngồi dậy, chợt nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, phát hiện nơi đó trống không, lại thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời cũng hơi mất mát.

Xem thời gian đã hơn mười giờ.

Mạc Đình Kiên không thói quen ngủ muộn trên giường, anh vẫn luôn dậy sớm.

Cô rửa mặt xong đi ra thì nghe tiếng gõ cửa.

Người ở đâu ra trong biệt thự này, gõ cửa cũng chỉ có mấy người vệ sĩ kia, Hạ Diệp Chi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người lên tiếng nói chuyện cũng không phải là một người đàn ông mà là giọng phụ nữ: “Mợ chủ, bây giờ mợ xuống lầu ăn sáng hay là tôi đưa lên cho mợ?”

Từ bao giờ trong biệt thự này có nữ giúp việc?

Hạ Diệp Chi đi tới mở cửa, đúng là nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc trang phục của người giúp việc đang đứng ở cửa.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Hạ Diệp Chi, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cúi đầu, rất cung kính hỏi thăm sức khỏe: “Mợ chủ.”

“Thím là?” Hạ Diệp Chi nhớ là nhà này không có nữ giúp việc.

“Tôi họ Hồ, mợ chủ không ngại thì có thể gọi tôi là thím Hồ.” Người phụ nữ trung niên bật cười, thái độ thân thiện.

“Thím Hồ!” Sau khi kêu một tiếng, Hạ Diệp Chi hỏi bà: “Mạc Đình Kiên đâu rồi?”

“Cậu chủ ở phòng làm việc.” Nói tới Mạc Đình Kiên, giữa hai đầu lông mày thím Hồ đều có vẻ tươi cười hiền hòa: “Mợ có thể tới đó tìm cậu.”

Qua mấy câu nói ngắn gọn, Hạ Diệp Chi đã hiểu rõ, sợ là thím Hồ này không chỉ là một người giúp việc đơn giản.

Hạ Diệp Chi thay quần áo, đi thẳng đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.

Cô đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang gõ gõ gì trên máy vi tính.

Anh không ngẩng đầu nhưng vẫn biết là Hạ Diệp Chi tiến vào.

“Ăn sáng chưa?”

Hạ Diệp Chi hơi chần chừ nói một câu: “Vẫn chưa.”

Chuyện tối hôm qua làm cho lòng Hạ Diệp Chi trở nên phức tạp hết mức.

Trong lòng như có hai người đang giằng kéo cô.

Một người trong đó bảo cô phải kiên trì với ý nghĩ của mình, đừng nói gì về yêu và không yêu, chỉ cần cô và Mạc Đình Kiên làm một đôi vợ chồng luôn tôn trọng nhau như khách với chủ là được rồi.

Một người khác lại cảm thấy, Mạc Đình Kiên tin tưởng cô như vậy thì chắc chắn sâu trong lòng anh có cô.

Cô bị lôi kéo đến mức hơi buồn phiền.

Mạc Đình Kiên nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi nhíu mày: “Đi ăn sáng trước đi.”

Biểu cảm trên mặt anh lại trở về với vẻ lạnh lùng như băng thường thấy, không hề có một chút bóng dáng đêm qua.

Hạ Diệp Chi khẽ thở dài và hỏi anh: “Thím Hồ là do anh tìm đến à?”

“Trước kia thím ấy chăm sóc mẹ tôi, tay nghề rất tốt, mẹ tôi cũng rất thích thím ấy, sau đó mẹ tôi không còn ở đây, thím cũng tạm biệt rồi về nhà.”

Hạ Diệp Chi hơi ngạc nhiên vì Mạc Đình Kiên lại nhẹ nhàng khi nhắc tới mẹ mình với cô như vậy.

Nói xong những lời này, Mạc Đình Kiên lại cố ý giải thích một câu: “Nhà không có nữ giúp việc rất bất tiện.”

Hạ Diệp Chi nháy mắt một cái, cô không để ý tới lời giải thích sai lầm, Mạc Đình Kiên vì cô nên mới cố ý mời thím Hồ về ư?

Nghi ngờ và ý nghĩ của Hạ Diệp Chi đều biểu hiện trên mặt, Mạc Đình Kiên ho nhẹ một tiếng, mặt trầm xuống: “Nhanh đi ăn sáng.”

“Ưhm”Hạ Diệp Chi xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.

Đi được nửa đường cô đột nhiên dừng lại, cười như một con cáo nhỏ: “Mạc Đình Kiên, anh biết tối qua anh đã làm gì không?”

Mạc Đình Kiên hơi hí mắt: “Làm gì?”

Ngày hôm qua, lúc ở Kim Hải đúng là anh có ý tưởng muốn mượn cớ say rượu để được ở cùng với Hạ Diệp Chi.

Nhưng rượu kia mạnh hơn anh nghĩ nên anh lại say thật.

Anh biết mình trở về bằng cách nào, cũng biết là Hạ Diệp Chi thay quần áo cho anh, nhưng một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như anh đã nói gì thì anh cũng không nhớ rõ.

“Không có gì, tôi đi ăn sáng đây.” Hạ Diệp Chi thấy sắc mặt anh không đổi nên cũng biết là anh không nhớ.

Không nhớ mới tốt, nếu nhớ ra thì không biết Mạc Đình Kiên có đánh cô không?

Khi Hạ Diệp Chi đang ăn trong phòng ăn, Mạc Đình Kiên cũng bước xuống.

Hạ Diệp Chi vừa dùng cháo vừa đưa mắt liếc nhìn anh.

Người đàn ông này lại tới làm gì?

Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc, anh im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải em giống cô ấy, mà là cô ấy giống em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play