CHƯƠNG 143: CẢM GIÁC KHÔNG RÉT MÀ RUN

Hạ Diệp Chi nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ, Cố Tri Dân thì chỉ vào Mạc Gia Thành trực tiếp hỏi: “Thuê người giết người? Cậu nói tên tiểu quỷ này?”

Mạc Gia Thành trừng mắt với Thần Cố Tri Dân một cái: “Anh mới là tiểu quỷ.”

Đội trưởng Hoài nghiêm túc liếc mắt nhìn Cố Tri Dân: “Cảnh sát phá án, cậu đừng xen mồm vào.”

Cố Tri Dân khoát tay một cái, gật đầu nói: “Được được được, cậu hỏi tiếp đi.”

Đội trưởng Hoài quay đầu nhìn về phía Mạc Gia Thành: “Sáu giờ sáng hôm nay cậu ở đâu?”

Hạ Diệp Chi mặc dù có thể cảm giác được Mạc Gia Thành có chút khẩn trương, nhưng không chút nào luống cuống, thoải mái nói: “Ngủ ở nhà.”

Đội trưởng Hoài gật đầu: “Có nhân chứng không?”

Hạ Diệp Chi đang muốn mở miệng, Đội trưởng Hoài nhìn cô một cái, nói với Mạc Gia Thành: “Người nhà không tính.”

Cứ như vậy, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cũng không thể làm chứng nhân.

Lấy khẩu cung đến đây liền không tiến hành tiếp nữa.

Mạc Gia Thành mặc dù xác nhận bị tình nghi, nhưng lại không có chứng cớ phạm tội và nhân chứng, cho nên trước tiên cảnh sát chỉ có thể thả cậu ta ra, nhưng phải sẵn sàng nhận cuộc gọi bất cứ lúc nào.

Mạc Gia Thành và Cố Tri Dân cũng có biết nhau.

Hai người từ đồn cảnh sát đi ra, vẫn đang nói chuyện.

Còn tâm trạng Hạ Diệp Chi lại không dễ dàng như bọn họ.

Tin tức mẹ Mạc Đình Kiên từ miệng Đào Binh truyền ra, là ai nói cho cậu ta biết?

Trực tiếp nhất cũng chỉ có thể là người thân và bạn bè bên cạnh cậu ta.

Mà năm mẹ Mạc Đình Kiên, bị bọn cướp bắt nhốt chỗ đó, còn bị người ta làm nhục, người biết ngoại trừ đám cướp và người nhà họ Mạc, còn có thể biết chính là người dân xung quanh đó.

Chỗ đó là công xưởng, vài chục năm trước người chắc chắn càng ít, nhưng chỉ cần có người ở gần đấy, cũng rất có thể sẽ phát hiện ra chút gì đó.

Nhỡ đâu bố của Đào Binh chính là người – hiểu rõ tình hình…

Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ đến lần đó khi Mạc Đình Kiên đi cứu cô, kết cục cuối cùng của hai người kia, trên người nảy ra một cảm giác không rét mà run.

“Chị Diệp Chi, chị đi đâu đấy, lên xe đi.”

Điện thoại Mạc Gia Thành bên cạnh vang lên, Hạ Diệp Chi mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện ba người còn lại đều đứng trước xe nhìn chằm chằm vào cô, mà cô còn đang đi về phía trước.

Cô vội vàng quay lại: “Thật ngại, đang mải suy nghĩ…”

Cô đang muốn lên xe, lại nghĩ đến cái gì đó hỏi bọn họ: “Bây giờ mấy người muốn đi đâu?”

Cố Tri Dân nói: “Tôi về truyền thông Thịnh Hải, nếu như mấy người nói đi cùng, thì tiện đường, không đi cùng thì sẽ đưa mấy người về trường học và công ty.”

Hạ Diệp Chi lắc đầu nói: “Tôi tự đón xe về được rồi, mấy người đưa Tiểu Thành một chút đi.”

Cô nói xong liền xoay người đi ra lề đường để đón xe, vừa đúng lúc có xe taxi chạy qua, cô trực tiếp rời đi.

Mạc Gia Thành cũng cảm giác được tâm trạng Hạ Diệp Chi có chút không đúng lắm, nghi ngờ quay đầu hỏi Cố Tri Dân: “Chị Diệp Chi làm sao vậy?”

Vẻ mặt Cố Tri Dân hiếm khi không lười nhác giống bình thường, hơi trầm ngâm mới lên tiếng: “Có thể là bởi vì cậu bị oan, cho nên không vui, cậu muốn cùng tôi đến công ty tìm anh họ cậu, hay là quay về trường học?”

“Không đến trường nữa, tôi trực tiếp về nhà.”

Cố Tri Dân đưa Mạc Gia Thành về nhà, liền đến truyền thông Thịnh Hải.

Anh ta trực tiếp đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Mạc Đình Kiên đang ngồi trước bàn làm việc xử lý tài liệu, Cố Tri Dân đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Cậu không quan tâm chuyện xử lý thế nào sao?”

“Thực ra cũng không phải Tiểu Thành làm, không có bằng chứng bọn họ không thể bắt Tiểu Thành.” Mạc Đình Kiên nói xong, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh không dao động.

Cố Tri Dân trầm mặc vài giây, nói: “Chuyện này có phải là cậu làm không?”

Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu biết tôi nói chuyện gì!” Cố Tri Dân hít sâu một hơi: “Đình Kiêu, không chỉ tôi nghi ngờ như vậy, tôi nghĩ Hạ Diệp Chi cũng nghi ngờ như thế.”

Mạc Đình Kiên không chút do dự trả lời: “Tôi không làm.”

“Thực sự?” Cố Tri Dân rõ ràng không tin.

Mặc dù Mạc Đình Kiên bên ngoài cư xử có chút lạnh nhạt so với người bình thường không khác nhau, thế nhưng anh ta và Mạc Đình Kiên quen biết đã lâu, anh hiểu rõ, chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên đã tạo ra ảnh hưởng đối với anh.

Nếu Mạc Đình Kiên nói không có, anh ta cũng sẽ không hỏi thêm nữa.

Hạ Diệp Chi trở lại công ty, liền gặp Hạ Hương Thảo.

“Sao? Bố không ở công ty, cô liền cho rằng không ai có thể quản cô rồi? Muốn tới thì tới còn muốn đi không đi, thì sẽ không yên tâm làm việc!”

Hạ Hương Thảo khoanh tay nhìn cô, giọng điệu kỳ quái.

Hạ Diệp Chi cười nhạo một tiếng: “Không phải sao, cô có thể quản tôi?”

“Cô…” Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, bị cô làm cho nghẹn nói không ra lời.

Trong lòng Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.

Cô luôn cảm thấy vụ án này có khả năng liên quan đến Mạc Đình Kiên, Đào Binh lại biết chuyện mẹ Mạc Đình Kiên, bố cậu ta có thể là một trong những người – người biết rõ tình hình vụ bọn cướp năm đó.

Cách vài ngày, cảnh sát lại tìm Mạc Gia Thành một lần nữa.

Lần này vẫn là Hạ Diệp Chi đi cùng Mạc Gia Thành.

Cảnh sát cũng không có chứng cứ mới gì, chỉ là tìm hỏi theo thông lệ.

Từ đồn cảnh sát đi ra, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Thẩm Lệ: “Đã lâu không ăn cơm chung với nhau, đêm nay cùng xem phim đi.”

Hạ Diệp Chi không từ chối, trực tiếp hẹn với Thẩm Lệ địa điểm gặp mặt.

Thẩm Lệ bận rộn công việc, Hạ Diệp Chi có việc gì cũng sẽ không tùy tiện tìm cô ấy, sợ làm phiền cô ấy, chỉ có cô ấy cũng không có việc gì mới có thể hẹn Hạ Diệp Chi cùng ăn cơm đi dạo phố vv…

Hai người cùng đến trung tâm thương mại để ăn cơm, liền trực tiếp đi lên xem phim, trước khi vào phòng chiếu phim, Thẩm Lệ đột nhiên nói: “Mạc Đình Kiên là ông chủ phía sau truyền thông Thịnh Hải, cậu biết chưa?”

Thực ra ngày đó cô từ phòng làm việc của Mạc Đình Kiên đi ra ngoài, đã nghĩ gọi điện thoại hỏi Hạ Diệp Chi, nhưng bởi vì đột nhiên có việc nên nán lại, liền quên mất.

Hạ Diệp Chi dừng một chút, gật đầu nói: “Biết.”

“Cậu biết lúc nào, chuyện lớn như vậy cậu lại không nói cho tớ!” Thẩm Lệ vỗ vai cô một cái.

Hạ Diệp Chi nghĩ đến tâm trạng lúc đó, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên: “Chính là tạm thời không muốn nói cho cậu.”

“Được rồi, trước tiên vào phòng chiếu phim đã.” Thẩm Lệ cũng không nhiều lời với cô, hào hứng đẩy cô vào phòng chiếu phim.

Có lẽ bởi vì nhắc đến Mạc Đình Kiên, lúc Hạ Diệp Chi xem phim tâm trạng cũng có chút không yên.

Lúc phim sắp kết thúc, cô nhận được điện thoại của Mạc Đình Kiên.

“Khi nào về, tôi đến đón em.”

Hạ Diệp Chi vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói: “Sắp rồi, anh qua đây đi.”

Xem phim xong đi ra, Thẩm Lệ muốn đưa cô về.

“Cậu về trước đi, Mạc Đình Kiên sẽ đón tớ, cậu đi đường cẩn thận một chút.” Hạ Diệp Chi cười một cái nói.

Thẩm Lệ cũng cười theo, thần bí đến trước mặt Hạ Diệp Chi: “Bây giờ cậu lại có thể khiến Mạc Đình Kiên tới đón, thành thật nói cho tớ biết, hai người phát triển đến bước kia rồi?”

“Đi nhanh đi.” Hạ Diệp Chi đẩy cô ấy một cái.

“Hai người không phải đã. . .”

Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ: “Đúng đúng đúng, cậu đi nhanh đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play