Cô Vợ Thay Thế
CHƯƠNG 1290: KHÔNG PHẢI VÌ THẨM LỆ

Vào Kim Hải, Cố Mãn Mãn cảm thấy sắc mặt Thẩm Lệ vẫn không quá tốt, bèn lên tiếng: “Chị Tiểu Lệ, chúng ta đợi một lát thì về sớm chút đi.”

“Được.”

Thẩm Lệ lười biếng đáp một tiếng, quay đầu nhìn Cố Mãn Mãn.

Cố Mãn Mãn nửa bước không rời ở bên cạnh cô, không tò mò nhìn đông nhìn tây, cũng không lộ ra biểu cảm kinh thán.

Những trợ lý trước đây của cô, lúc cùng cô tới Kim Hải, không ai trấn định như Cố Mãn Mãn.

Vì những trợ lý đó đều xuất thân trong gia đình bình thường, hội sở cao cấp như Kim Hải, thường là chưa có cơ hội tới, cho dù bình tĩnh, ánh mắt cũng vẫn lộ ra tò mò.

Cố Mãn Mãn bình tĩnh hơn họ.

Nhìn bộ dạng mơ hồ, nhưng như từng nhìn thấy trường hợp lớn.

Lúc Cố Mãn Mãn ấn thang máy, Thẩm Lệ nhãn nhã lên tiếng: “Nghe nói gần đây Kim Hải ra vài món mới không tệ, cũng không biết, cô vẫn là chưa thử qua đi?”

“Vẫn chưa, còn không phải không có thời gian sao.” Cố Mãn Mãn giống như thuận miệng tiếp một câu như vậy.

Nói xong, cô ấy mở to mắt quay đầu nhìn Thẩm Lệ: “Em…”

“Thang máy tới rồi.” Thẩm Lệ cong môi, nhấc chân vào thang máy.

Cố Mãn Mãn ở phiá sau cô cẩn thận vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nhìn thấy hàng người Cố Tri Dân đi tới phía sau.

Cô ấy chỉ chỉ bên ngoài: “Giám đốc Cố…”

Thẩm Lệ khoanh hai tay, bộ dạng không cảm xúc có chút lạnh lùng, lại thêm Cố Mãn Mãn vốn là chột da, cũng không ấn nút mở thang máy, cúi đầu giả như không nhìn thấy đám người Cố Tri Dân.

Đám người Cố Tri Dân đi thang máy khác đi lên, cũng không trễ hơn Thẩm Lệ bao lâu.

“Chị Tiểu Lệ, em…” Cố Mãn Mãn muốn giải thích một chút tại sao cô ấy từng tới Kim Hải với Thẩm Lệ, hàng người Cố Tri Dân lại từ phía kia đi ra.

Thẩm Lệ liếc mắt nhìn Cố Mãn Mãn, như cười như không nói: “Ăn cơm xong rồi nói đi, còn nữa, tôi chỉ nghe lời nói thật.”

“Đến, cô Thẩm, tôi kính cô một ly…”

Trên bàn cơm, đều nhìn Thẩm Lệ muốn mời rượu cô, trong lòng Thẩm Lệ phiền, cũng lười phí lời với họ, ai đến cũng không cự tuyệt.

Cố Mãn Mãn thấy Cố Tri Dân ngồi đối diện như sắp bóp nát ly, nhỏ giọng nói với Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ, chị uống ít chút.”

Thẩm Lệ đương nhiên không để ý cô ấy, giống như không nghe thấy, chỉ tiếp tục uống.

Cố Mãn Mãn chỉ đành trưng biểu cảm “Tôi đã cố hết sức” cho Cố Tri Dân.

Khi phía chủ sự lại muốn kính rượu Thẩm Lệ, Cố Tri Dân lạnh lùng lên tiếng: “Tối nay, Tập Tổng hứng thú không tệ.”

Tập Tổng đang giơ ly rượu khựng lại, đều là người lăn lộn trong thương trường, còn có thể không nghe rõ thâm ý trong lời nói sao.

“Không có, chủ yếu là cảm thấy khá có duyên với cô Thẩm.” Tập Tổng nhìn Thẩm Lệ, ánh mắt lộ ra vài phần tìm tòi.

“Mỗi một nghệ sĩ đều là bảo bối của Thịnh Hải chúng tôi, uống nhiều rượu hại cơ thể, những bảo bối này của tôi mỗi năm tốn không ít tiền chăm sóc, Tập Tổng muốn uống rượu, vẫn là để tôi bồi anh đi.”

Lúc Cố Tri Dân nói chuyện không nhìn Thẩm Lệ, giống như thật sự chỉ là bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng mình mà thôi, mà không phải vì Thẩm Lệ nên mới bảo vệ cô.

Anh nói xong, cầm bình rượu rót cho mình một ly đầy, ngẩng đầu uống cạn.

Uống xong, lại đưa bình rượu về phía Tập Tổng: “Tập Tổng.”

Tập Tổng vốn chỉ uống non nửa chén rượu, Cố Tri Dân uống như vậy, ông ta cũng chỉ có thể rót đầy ly uống cạn.

Uống rượu thế này, uống quá gấp, không uống vài ly, Tập Tổng đã có chút không ổn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play