CHƯƠNG 121: ÔN TẬP LẠI MỘT CHÚT

Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi liền lôi kéo Mạc Gia Thành vào trong phòng của cậu.

Sau khi vào phòng, cô còn ra vẻ cực kì thần bí mà đóng cửa lại.

Mạc Gia Thành nghi ngờ hỏi: “Chị làm cái gì thế hả? Vừa nãy lúc chị kéo tôi đi lên, ánh mắt của anh họ đã như kiểu sắp giết tôi đến nơi rồi. Bây giờ chị còn đóng cửa vào thì chắc lát nữa anh ấy sẽ ném thẳng tôi ra ngoài luôn đấy!”

“Không đâu.” Tuy rằng Mạc Đình Kiên luôn tỏ ra hung dữ với Mạc Gia Thành nhưng anh ấy lại cho phép cậu được ở lại đây. Điều này chứng tỏ anh ấy vẫn khá là thích Mạc Gia Thành.

“Đến lúc anh ấy ném tôi ra ngoài thật thì chị phải giúp tôi đấy nhé.” Mạc Gia Thành nhún vai, nhảy lên ngồi trên bàn đọc sách rồi hỏi: “Chị nói xem có chuyện gì nào. Cứ thần thần bí bí như thế là sao hả? Hay là chị đã nghĩ kĩ lại rồi, muốn ly hôn với anh ấy rồi sao?”

“Đứa bé như cậu sao cứ há miệng, ngâm miệng là ly hôn ly hôn thế?” Hạ Diệp Chi vươn tay gõ lên đầu cậu mấy cái.

Mạc Gia Thành xoa xoa đầu, cố tình hét lên: “Ai da, đau quá!”

Hạ Diệp Chi không có tâm trạng nói đùa với cậu: “Tính cách của anh họ cậu vẫn luôn như thế này à?”

Khi Mạc Đình Kiên vẫn còn là “Mạc Gia Thành”, tuy rằng cũng có thể cảm nhận được tính cách của anh ấy không được tốt, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng, quái gở như bây giờ.

Mà từ sau khi anh ấy trở lại là Mạc Đình Kiên thì càng ngày càng khiến người khác khó đoán, tính thích kiểm soát cũng càng ngày càng mạnh.

Anh ấy biết được mọi chuyện cô làm nhưng lại không hề nói gì. Bây giờ khi đã trở lại là Mạc Đình Kiên anh ấy lại càng không hề kiêng nể gì hết, làm gì cũng càng thêm ngang ngược.

“Anh ấy vẫn luôn như vậy đấy. Nham hiểm chết đi được!” Mạc Gia Thành như thể mới nhớ ra chuyện đáng sợ nào đó, rụt rụt cổ nói: “Thực sự, tôi khuyên chị cứ ly hôn với anh ấy luôn đi. Chị thấy anh trai tôi thế nào?”

Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Không phải lúc trước cậu muốn tôi làm bạn gái của cậu sao?”

“Tôi cảm thấy có lẽ chị sẽ không thích tôi. Người dịu dàng như anh trai tôi mới thích hợp với chị. Anh ấy chắc chắn sẽ đối xử với chị tốt hơn Mạc Đình Kiên. Chứ anh họ tôi hung dữ lắm đó.”

Mạc Gia Thành nói rồi còn cố tình làm mặt quỷ.

Hạ Diệp Chi không nhịn được, có ý trêu chọc cậu ta: “Cậu có biết cả nước có bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh trai cậu không? Cho dù anh cậu có muốn cưới tôi thật thì người phụ nữ đã một đời chồng như tôi cũng không xứng với anh ấy.”

“Chị tốt như thế này, làm gì có chỗ nào không xứng với anh ấy chứ.” Mạc Gia Thành nói rất tùy ý nhưng từng chữ lại vô cùng chân thành.

Hạ Diệp Chi hơi ngây ra, cô tốt đến như vậy ư?

Thấy Hạ Diệp Chi không nói gì, Mạc Gia Thành cũng thấy hơi ngượng ngùng. Cậu gãi gãi đầu, giải thích: “Lúc trước chẳng phải tôi đã chạy tới ở trong phòng của chị sao. Hôm chị đi ấy tôi cứ nghĩ chị sẽ gọi người tới tẩn cho tôi một trận. Ai dè chị lại còn làm cơm cho tôi ăn.”

“…”

Hạ Diệp Chi quyết định đập tan cái ảo tưởng này của cậu ta: “Bởi vì cậu nói cậu tên Mạc Gia Thành nên tôi mới không gọi người tới đánh cậu.”

“Cho dù tôi không phải Mạc Gia Thành thì chị cũng sẽ không để người khác đánh tôi đâu.”

“Sao cậu biết được chứ?”

“Chị không cần biết việc này.” Mạc Gia Thành đẩy cô ra ngoài cửa, “Chị mau đi ra đi, tôi còn phải đi làm bài tập đây. Đám đàn bà con gái các chị thật là phiền phức, hỏi gì mà hỏi lắm.”

Rầm.

Cửa phòng ở sau lưng đóng sầm lại.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, trên mặt không giấu được nụ cười.

Đúng là một thằng quỷ nhỏ chẳng hiểu gì hết.

Lúc cô trở về phòng, Mạc Đình Kiên đang nằm trên đầu giường xem tài liệu, nghe thấy cô mở cửa đi vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đêm nay anh ta lại đi ngủ sớm như thế à.

Hạ Diệp Chi cũng không bắt chuyện với anh mà đi thẳng vào trong nhà tắm.

Đến khi cô ra ngoài, trên tay Mạc Đình Kiên đã không còn giấy tờ tài liệu gì nữa. Anh dựa người lên gối, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn lại áo ngủ kiểu dáng bảo thủ che kín người của mình, sau đó chầm chậm đi tới bên giường, lật chăn ra nằm xuống.

Cô vừa nhắm mắt đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Mạc Đình Kiên đột nhiên tới gần.

Vụt mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên không biết đã xoay người nghiêng qua từ lúc nào, dáng vẻ như đang chuẩn bị hôn cô.

Khi Hạ Diệp Chi còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, Mạc Đình Kiên đã hôn xuống, sau đó cả người cũng đè lên cô.

Hơi thở lạnh lẽo của riêng anh che lấp toàn bộ Hạ Diệp Chi khiến cô có chút không thở nổi, trong đầu trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì.

Mạc Đình Kiên hôn xuống cổ cô, sau đó cầm tay cô ấn xuống nơi không thể nói rõ của cơ thể mình. Anh khàn giọng nói: “Hôm đó ở Kim Hải đã nghiêm túc học như thế, vậy hôm nay ôn tập lại một chút đi.”

Hạ Diệp Chi nhớ lại chuyện ở Kim Hải hôm đó, lập tức ngượng chín mặt. Khuôn mặt cô trong nháy mắt đã đỏ bừng, giãy dụa muốn rút tay ra nhưng lại không có tác dụng.

Cô vừa tức vừa cuống, lập tức bùng nổ: “Ôn cái mẹ gì!”

“Ở trên giường không được chửi bậy.” Mạc Đình Kiên thở dốc, khẽ hôn lên môi cô: “Nhưng một lát nữa cô có thể kêu lớn một chút.”

Hạ Diệp Chi biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất bài xích.

Sau khi nghe thấy anh ấy nói như vậy, cả người cô lập tức cứng đờ ra như tảng đá.

Mạc Đình Kiên cảm nhận được sự thay đổi của cô, hơi khó chịu, có vẻ như sắp nổi giận.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Không làm cũng được, nhưng cô phải giúp tôi lấy ra.”

Anh là dao thớt mà cô chỉ là thịt cá.

Mạc Đình Kiên đã nói như vậy chứng tỏ anh đã khoan nhượng cho cô rồi. Cô không dám lại từ chối một lần nữa.

Cô cố lờ đi cảm giác xấu hổ trong lòng, để anh ấn chặt tay, để anh dẫn dắt mà giúp anh giải quyết.

Không biết phải qua bao lâu, đến khi Hạ Diệp Chi cảm giác bàn tay đã tê dại như thể không còn là của mình nữa thì mới thấy thứ trong tay mình giật lên một cái, trên tay lại có cảm giác quen thuộc vì bị thứ chất lỏng sền sệt nóng bỏng kia dính đầy.

Mạc Đình Kiên rút khăn giấy giúp cô lau tay.

Hạ Diệp Chi ngượng ngùng xoay đầu qua một bên, không nhìn thứ đồ kia.

Đột nhiên giọng nói của Mạc Đình Kiên vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

“Còn chê tôi thời gian ngắn?”

“…” Hạ Diệp Chi lại đỏ bừng mặt, hất tay anh ra rồi chạy vọt vào nhà tắm.

Mạc Đình Kiên nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, cười thầm.

Hôm sau.

Khi Hạ Diệp Chi đi xuống dưới lầu, trong phòng khách chỉ có Mạc Gia Thành đang gật gù trên sô pha còn Mạc Đình Kiên thì không thấy đâu.

Hạ Diệp Chi đi qua vỗ lên vai Mạc Gia Thành gọi: “Tối qua cậu không ngủ sao?”

“Ba giờ mới ngủ. Nhận nhiều việc quá.” Mạc Gia Thành hơi hé mắt nhìn một cái, nói hết câu lại tiếp tục nhắm mắt lại, trực tiếp ngả người xuống sô pha ngủ.

“Anh họ cậu đâu rồi?”

“Không biết. Chắc là đã đi rồi.”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mạc Đình Kiên không có ở đây thì tốt.

Sau khi ăn sáng cô liền đi tới công ty nhà họ Mộ.

Vừa tới công ty đã được thông báo đi họp.

Vốn là cuộc họp của lãnh đạo công ty nhưng Hạ Lập Nguyên lại chỉ đích danh cô tới tham gia, cô đành phải đi theo ông ta.

Đúng như những gì Hạ Diệp Chi đoán, sản phẩm của công ty họ bị người tiêu dùng tẩy chay, lượng tiêu thụ giảm mạnh, đến bây giờ đã có đối tác muốn rút vốn rồi.

Đột nhiên có người đề xuất ý kiến: “Người hiện đại thường thích học theo người khác. Nếu như có thể mời được minh tinh nổi tiếng tới làm người đại diện cho sản phẩm thì nhất định sẽ giải quyết được cục diện khó khăn trước mắt này.”

“Tìm ai chứ?”

“Ví dụ như Trần Tuấn Tú. Cậu ta là ảnh đế trẻ nhất trong làng giải trí, fan của cậu ta cực kì đông đảo. Nếu như có thể mời được cậu ta về làm người đại diện cho sản phẩm của chúng ta thì vấn đề trước mắt này nhất định sẽ được giải quyết.”

Hạ Diệp Chi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đưa ra đề nghị này, sau đó nhếch môi cười nhạt.

Mời Trần Tuấn Tú làm đại diện nhãn hàng chẳng khác nào người si nói mộng!

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play