CHƯƠNG 116: VỢ CỦA TÔI CŨNG HỌ HẠ

Hạ Diệp Chi không tiếp xúc nhiều với Cố Tri Dân, không hiểu tính tình của anh ta.

Nhưng trên mạng có tin đồn, Cố Tri Dân là một playboy chính hiệu, thay bạn gái như thay quần áo, cả đống bạn gái scandal, nhưng chủ yếu đều là một đống hình vu vơ, chẳng có chút chính xác gì.

Cho nên, tới bây giờ, Cố Tri Dân cũng chỉ là có rất nhiều scandal, nhưng lại chưa từng thừa nhận ai là bạn gái chính quy của mình.

Nhưng bởi vì anh ta giúp Mạc Đình Kiên cùng nhau lừa Hạ Diệp Chi, lại vì quan hệ của anh ta với Thẩm Lệ rất phức tạp, Hạ Diệp Chi cũng chả có ấn tượng gì tốt với Cố Tri Dân.

Mặc dù như thế, Hạ Diệp Chi cũng chưa từng thấy Thẩm Lệ mắng Cố Tri Dân.

Cô nhìn xuống ảnh chụp, phân tích cẩn thận cho Thẩm Lệ nghe: “Tấm này là chụp ở cổng Kim Hải, còn chụp vào lúc đêm hôm khuya khoắt, việc này chứng minh có người đã sớm để mắt tới Cố Tri Dân, anh ta là cá sấu lớn trong ngành giải trí, truyền thông bình thường sẽ không dám tùy ý viết tin tức hay đắc tội anh ta đâu.”

“Cho dù là thế thì có thể chứng minh cái gì?” Giọng của Thẩm Lệ đã bình tĩnh trở lại: “Thật sự là anh ta dắt theo hai cô gái đi chơi với nhau cả đêm chưa về.”

Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ nói rất có lý.

Cô không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, hai người này không bỏ được nhau.

Nếu không thì, mỗi lần gặp cô, Cố Tri Dân sẽ không đứng bên cạnh nghe ngóng tin tức của Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng sẽ không bởi vì tin này mà gọi điện cho cô rồi mắng anh ta.

Tin của Cố Tri Dân vừa ra, một đám thích nhiều chuyện trên mạng lại trở nên sôi nổi.

Phong cách bình luận phía dưới Facebook của anh ta vô cùng quái lạ.

“Tổng giám đốc Cố của chúng ta đã chơi song phi ư?”

“Anh có bản lĩnh chơi thì thừa nhận một người bạn gái chính thức đi?”

“Không sợ bị bệnh à?”

“Boss Cố, làm sao để vào truyền thông Thịnh Hải?”

“Kỳ lạ, lần này lại không phải ngôi sao nữ ư?”

“Tất cả mọi người đều chạy tới đây xem trò vui à? Mấy chế quên mất chuyện nhà máy Hạ Thị à? Tiện thể dẫn theo chủ đề một tí nha: #Tấm màn đen ở nhà máy Hạ Thị #.”

Dưới bình luận này có rất nhiều trả lời.

“Tui thấy có lý á.”

“Cho nên, đại soái Cố luôn giúp người đội nồi chịu tội?”

“Nếu thật thế á, Hạ Thị đúng là quá hèn!”

“Tổng giám đốc Cố thật đáng thương.”

“…”

Hạ Diệp Chi lướt xong những bình luận này, lại đi xem bảng chủ đề một chút, chủ đề liên quan tới tấm màn đen ở nhà máy Hạ Thị đã không còn ở đây.

Cô chụp ảnh màn hình bình luận gửi cho Thẩm Lệ, lại gửi thêm tin nhắn khuyên cô ấy: “Nếu nhưng cậu thật để ý, đừng ngại nghe Cố Tri Dân giải thích một chút.”

Mặc dù cô không hiểu Cố Tri Dân lắm, nhưng cô hiểu rõ Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ lớn hơn cô hai tuổi, cô quen Thẩm Lệ từ lúc lên cấp ba, đến bây giờ đã sáu năm rồi.

Trong sáu năm này, con trai theo đuổi Thẩm Lệ nhiều như cá diếc sang sông, nhiều tới mức không đếm hết, trong đó không thiếu những người đàn ông chất lượng tốt, có gia cảnh tốt, thân sĩ chất lượng.

Nhưng Thẩm Lệ lại vững như kiềng ba chân, chưa từng bị người đàn ông nào làm rung động.

Trước kia, Hạ Diệp Chi không hiểu lắm, nhưng sau này thấy ánh mắt cô ấy nhìn Cố Tri Dân, dần dần hiểu ra.

“Nghe giải thích cái be*p ý, tên đàn ông cặn bã.” Mặc dù Thẩm Lệ vẫn mắng Cố Tri Dân, nhưng giọng điệu đã êm ái hơn nhiều.

Lúc tan việc, Thời Dũng lại tới đón Hạ Diệp Chi.

Mạc Gia Thành cũng ở trên xe, có lẽ anh ta đi đón cậu bé trước, tiện đường nên tới đón cô.

“Chị Diệp Chi.” Mạc Gia Thành nhìn thấy cô, chỉ kêu một tiếng, lại chui đầu vào trong cặp của mình, lật qua lật lại tìm gì đó.

Cậu vừa mở vở ra, vừa mở máy tính trên điện thoại, đang tính cái gì đấy.

“Nhóc đang làm gì đấy?” Hạ Diệp Chi có chút tò mò quay đầu lại xem, thì phát hiện cuốn vở cậu nhóc cầm là sách bài tập của học sinh cấp một.

Mạc Gia Thành liền vội nhét vở vào cặp sách, thần thần bí bí lại gần, nói bên tai cô: “Chị đừng nói cho anh họ tôi.”

“Nói chuyện gì cho anh họ cậu?” Hạ Diệp Chi hỏi: “Cậu cầm sách bài tập cấp một làm gì?”

“Tôi kiếm tiền đó, tôi giúp bọn nhóc làm bài tập, một cuốn được hơn 330.000 đồng.”

“…” Còn có con đường kiếm tiền kiểu này à.

Hạ Diệp Chi tốn ba giây để tiếp thu tin này, cô hỏi: “Cậu rất thiếu tiền ư?”

“Anh họ cắt xén tiền tiêu vặt của tôi rồi, tôi cũng không có tiền đi chơi game.” Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Mạc Gia Thành lại tràn đầy đau lòng.

Sau đó, cậu hơi nghi ngờ hỏi cô: “Rốt cuộc giữa chị và anh họ đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù tôi biết hai người cãi nhau, nhưng tôi cũng không hiểu hai người có chuyện gì hết, với lại tôi luôn cảm thấy hình như anh họ rất thù hằn tôi. Mặc dù trước kia anh ấy có nghiêm khắc với tôi, nhưng cũng sẽ không trừ hết tiền tiêu vặt như thế.”

Ha ha, đây còn không phải vì Mạc Gia Thành xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của Mạc Đình Kiên, vạch trần âm mưu của anh ta?

Nói đến thì cô còn phải cảm ơn Mạc Gia Thành, nếu không thì tới bây giờ cô còn có thể bị lừa tới mức chẳng hay biết gì.

Nhưng mà, loại chuyện của người lớn như này, không cần nói cho cậu nhóc nghe.

Cô vỗ vai cậu nhóc: “Nếu thiếu tiền thật có thể tìm tôi…”

Mạc Gia Thành xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị còn chưa có kiếm được bao nhiêu.”

“…”

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn một chồng sách bài tập thật dày trong cặp, khoảng chừng mười cuốn, nói cách khác thì, một ngày cậu nhóc có thể kiếm được hơn ba triệu đồng?

Nếu so sánh với nhau, thật sự cô không kiếm được nhiều như cậu.

“Học sinh cấp một bây giờ đều có nhiều tiền thế hả?” Giúp viết bài tập một lần là có thể cho hơn 300.000 đồng.

Mạc Gia Thành gật đầu: “Đằng sau trường của bọn tôi là trường cấp một quý tộc.”

Hạ Diệp Chi: “…”

Nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của cô.

Vừa trở về, Mạc Gia Thành đã chạy vào phòng của mình, bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của cậu.

Hạ Diệp Chi trở về phòng viết bản thảo, đứa nhóc mới lớn như Mạc Gia Thành đều có thể nghĩ ra cách kiếm nhiều tiền như thế thì cô cũng không thể vứt bỏ nghề chính của bản thân được.

Gần đây, cô đang viết một kịch bản huyền nghi, Thẩm Lệ đợi cô viết xong sẽ giúp cô liên hệ đạo diễn và công ty, xem xem có ai mua kịch bản của cô hay không.

Tóm lại, ở Hạ Thị không phải kế lâu dài.

Viết một lát thì cô không có linh cảm nữa, nên đứng dậy ra khỏi cửa phòng đi đi lại lại.

Không biết Mạc Đình Kiên đã trở về từ lúc nào, bây giờ anh ta đang nói chuyện với Cố Tri Dân trong phòng khách.

Hạ Diệp Chi không thích nghe lén người khác nói chuyện, xoay người tính trở về phòng lại không cẩn thận nghe được hai chữ “Hạ Thị”.

Cô lùi lại, lặng lẽ tới gần hơn, chỉ nghe thấy Cố Tri Dân tức giận nói: “Người nhà họ Hạ đều bị điên à? Lúc này không đi giải quyết rắc rối, lại đi mua chuộc truyền thông kéo tôi xuống nước, hòng dời đi sự chú ý của quần chúng, để cho tôi thành bia đỡ đạn của bọn họ! Đầu óc có lỗ à! Cậu đừng cản tôi, tôi muốn giết chết bọn họ!”

“À.” Mạc Đình Kiên thản nhiên lên tiếng, nói ra một câu đầy sâu kín: “Vợ của tôi cũng họ Hạ.”

“…” Chút cảm xúc kích động của Cố Tri Dân lập tức giảm không ít, anh ta hắng giọng nói: “Người nhà họ Hạ ngoại trừ Hạ Diệp Chi ra, đầu đều có lỗ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play