Hạ Diệp Chi thấy Tạ Sinh như vậy thì cô cũng biết mình cũng không còn cần thiết phải giả điên giả khùng nữa rồi.
Đúng là gừng càng già thì càng cay, cô không qua được mắt của Tạ Sinh rồi.
Trước đây là do sự việc xảy ra quá đột ngột, hơn nữa lại bị Hạ Diệp Chi làm cho kinh hoảng một phen, cho nên Tạ Sinh mới bị Hạ Diệp Chi dắt mũi.
Bây giờ, Lưu Chiến Hằng đã trốn thoát thành công rồi, Tạ Sinh có thời gian để ngẫm nghĩ thì đương nhiên ông ta cũng sẽ hiểu mọi chuyện thôi.
Tạ Sinh quá xảo quyệt tinh ranh, muốn lừa được ông ta cũng không phải chuyện dễ.
Hạ Diệp Chi cảm thấy mánh khóe của mình cũng không là gì trước mặt Tạ Sinh cả.
Cô dứt khoác không giả vờ nữa, cô ngẩng gương mặt vô cảm đối mặt với ông ta.
Tạ Sinh nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên lên tiếng nói : “ Ánh mắt cô đây là có ý gì? Thương hại tôi sao?”
Hạ Diệp Chi bĩu môi, cô chằng thèm để ý ông ta nữa.
Ai thương hại ông ta chứ?
Não ông ta đúng là không bình thường mà, không biết một ngày ông ta nghĩ vớ vẩn gì nữa.
Cô đưa mắt liếc ông ta một cái sau đó quay đầu sang hướng khác.
“ Các người nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi tôi, đánh bại tôi sao?” Tạ Sinh cười lạnh, đôi mắt đen sầm lại của ông ta thật khiến người khác phải kinh sợ.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi chùng xuống, Tạ Sinh lại muốn làm gì đây?
May mà sau đó Tạ Sinh đã đi ra ngoài rồi.
Hạ Diệp Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô có gọi điện cho Mạc Đình Kiên, nói với anh về chuyện Lưu Chiến Hằng đã trốn.
Mạc Đình Kiên hành sự cẩn trọng, bây giờ chắc chẳn cũng đã biết Lưu Chiến Hằng đã trốn thoát thành công rồi.
Có thể anh sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng, tìm hiểu chuyện xảy ra ở đây.
Chuyện mà Hạ Diệp Chi nghĩ ra được thì chắc chắn Tạ Sinh cũng sẽ nghĩ ra được thôi.
Cho nên Tạ Sinh nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết, chờ Mạc Đình Kiên tìm đến cửa đâu.
Ông ta nhất định sẽ tìm thời cơ hành động.
Nhưng lúc ông ta hành động, Mạc Đình Kiên đương nhiên cũng sẽ không án binh bất động đâu, anh ấy nhất định cũng sẽ tìm cách để hành động thôi.
Hai con người tuyệt đỉnh thông minh này mà đem so sánh với nhau, thì thật khó mới biết ai sẽ là người chiến thắng sau cùng.
Nhưng điều may mắn duy nhất lúc này, đó là Hạ Diệp Chi vẫn còn trong vòng an toàn, cô vẫn còn giá trị lợi dụng với Tạ Sinh nên tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
…..
Mấy ngày hôm sau, lượng người trong phòng thí nghiệm đã tăng lên.
Hạ Diệp Chi bị bọn họ đánh rất nhiều thuốc vào người.
Cả người cô lúc nào cũng lơ mơ, không biết bọn họ đã cho cô dùng thuốc gì, khiến cho cô rất ít khi được tỉnh táo.
Dường như mỗi lần cô tỉnh dậy đều có người thân mặc áo trắng đeo khẩu trang đứng cạnh giường chằm chằm nhìn cô.
Có lúc thì bọn họ đang thảo luận gì đó.
Bầu không khí vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.
Tinh thần cô suy sụp, rất khó để duy trì tỉnh táo.
Sau đó, ngay cả mắt cô cũng mở không ra, dường như chỉ còn lại một chút ý thức trong mình mà thôi.
Những ngày như vậy cứ trôi qua không biết bao lâu rồi, khi Hạ Diệp Chi thức dậy hoàn toàn, cô mới cảm thấy nơi mình đang ở rất sáng.
Mở mắt ra, cô lại thấy mình đang ngồi trên xe đẩy.
Cô theo bản năng định đứng dậy, nhưng lại không còn một chút sức lực nào cả..
Mấy ngày gần đây, cô toàn bị nhốt trong phòng thí nghiệm. Bọn họ đã sử dụng rất nhiều loại thuốc trên cơ thể cô, cô hầu như phải phụ thuộc vào chất dinh dưỡng để duy trì sinh mạng của mình. Trước đây khó lắm mới hồi phục sức khỏe được một chút thì bây giờ lại bị như thế này đây.
Hạ Diệp Chi nằm yếu ớt trên chiếc giường đẩy, cô mở mắt nhìn người đang đẩy giường kia.
Có vẻ như anh ta đến từ phòng thí nghiệm của Tạ Sinh, thân mặc áo trắng, đeo khẩu trang, anh rũ mắt nhìn xuống, một bộ dạng không cảm xúc gì cả.
“ Các người muốn đưa tôi đi đâu?” Hạ Diệp Chi mở miệng và nói,giọng của cô lúc này khàn khàn thật đáng sợ.
Người đàn ông đó hoàn toàn lờ đi câu hỏi của cô.
Ding—
Tiếng thang máy vang lên, Hạ Diệp Chi bị đẩy vào thang máy.
……