Dường như Lưu Chiến Hằng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Diệp Chi, ánh mắt anh khẽ lập lòe.
“ Cô Hạ, về phòng thôi.”
Tiếng gọi thôi thúc của cô hầu gái vang lên phía sau.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn cô hầu gái một cái, sau đó chỉ vào Lưu Chiến Hằng rồi nói : “ Các người định khi nào băng bó vết thương cho anh ta vậy?”
“ Sẽ băng bó cho anh ta sau.” Vừa dứt lời, cô hầu gái liền đưa tay đẩy Hạ Diệp Chi vào nhà.
Trước khi Hạ Diệp Chi vào trong, cô vẫn ngoái đầu lại nhìn Lưu Chiến Hằng một cái.
Anh ta nằm dưới đất, đôi mắt khẽ mở nhìn chằm chặp vào bầu trời đêm.
Tuy anh đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn đem lại cho người ta cái cảm giác anh vẫn đang rất nhàn nhã thanh thản.
Như thể một con thú hoang đang ẩn nấp trong khó khăn.
Chỉ cần cho nó một chút cơ hội, nó sẽ nhảy lên và cho mọi người một đòn chí mạng.
Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên cũng có những điểm rất giống nhau.
Chỉ cần còn sống, anh ấy nhất định sẽ tìm cơ hội để trở mình.
Lúc vào thang máy, Hạ Diệp Chi thản nhiên hỏi người hầu gái : “ Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?”
Người hầu gái vô cảm trả lời : “ Bốn ngày.”
Tuy trong lòng Hạ Diệp Chi sớm đã đoán được, nhưng khi nghe người hầu gái nói, trong lòng cô cũng không nhịn được run lên một cái.
Cô không có điện thoại, trong biệt thự lại không có treo lịch, cô thật sự hoàn toàn mù tịt về ngày tháng năm rồi.
Cô càng không biết cuối cùng thí nghiệm này của Tạ Sinh rồi sẽ thu được mục đích gì.
Chỉ cần một ngày còn ở trong lòng bàn tay của Tạ Sinh, Hạ Diệp Chi chỉ có thể như cá nằm trên thớt mà thôi.
Cô phải nghĩ cách.
Nhất định phải nghĩ cách.
……
Hạ Diệp Chi còn chưa nghĩ ra cách thì Tạ Sinh đã cho người đến đón Hạ Diệp Chi rồi.
Hạ Diệp Chi hỏi : “ Đi đâu?”
Không ai trả lời cô, bọn họ trực tiếp tiêm cho cô một mũi an thần.
Hạ Diệp Chi bắt đầu mất đi nhận thức.
Lúc cô tỉnh dậy thì nhận thấy mình lại đang ở trong một phòng thí nghiệm.
Cô cứ lờ lờ mờ mờ không biết bao lâu rồi lại bị đưa về căn biệt thự trước đây.
Lúc trở về, cô lại bắt gặp cảnh Lưu Chiến Hằng bị đánh.
Người hầu gái trước đây chăm sóc Hạ Diệp Chi đang đứng ở cửa đợi cô, sau đó cô ta đẩy cô vào phòng.
Hạ Diệp Chi cười thầm, cô lên tiếng đầy chế nhạo : “ Cứ dày vò Lưu Chiến Hằng mãi như vậy, Tạ Sinh thật sự không biết chán sao?”
Đương nhiên, cô hầu gái không thể trả lời cô.
Cô bị hầu gái đẩy về phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Hạ Diệp Chi gióng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô chống hai tay lên ga giường rồi từ từ ngồi dậy.
Cô hất tấm chăn ra rồi thử nhấc chân lên.
Cô dùng hết sức mình, đến nỗi mặt cô đỏ ửng cả lên, cuối cùng cô cũng nhấc chân mình lên được rồi.
Chân cô gần đây đã dần dần có lại cảm giác rồi.
Cô không biết đám người Tạ Sinh có biết không, nhưng chân cô đã cảm giác được cái lạnh hay cái đau rồi.
Hạ Diệp Chi thử bước xuống giường.
Những động tác này đối với người bình thường thì đơn giản, nhưng cô lại làm không được.
Cô cắn răng dùng hết sức bình sinh của mình, nhưng cuối cùng vẫn té lăn xuống đất.
Dường như là ngay lập tức, cửa phòng bị mở toang ra, người hầu gái chạy vào trong.
Cô ta nhíu mày nhìn Hạ Diệp Chi : “ Cô làm gì vậy!”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh đáp : “ Tôi muốn uống nước.”
Cô hầu gái nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó mới đỡ cô lên xe lăn rồi đi rót nước cho cô.
Hạ Diệp Chi uống nước xong, cô nhìn thấy bên đường ngoài cửa sổ có mấy chiếc xe.
Cô quay đầu hỏi cô người làm : “ Tạ Sinh về rồi?”
Cô hầu gái nhìn cô một cái : “ Ừm.”
Hạ Diệp Chi không nói gì nữa, liền lăn bánh xe đi ra ngoài.
“ Cô đi đâu vậy!” Cô hầu gái đuổi theo.
“ Chán, đi tìm Tạ Sinh nói chuyện chơi.” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa đẩy bánh xe lăn đi ra ngoài.
Nữ hầu gái định chặn cô lại nhưng cô đã tự mình mở toang cửa ra rồi, đúng lúc đám người của Tạ Sinh đang tiến tới.
“ Cô Hạ.” Khuôn mặt Tạ Sinh nở nụ cười rạng rỡ, bộ dạng trông rất đắc ý.
……