Trường của Mạc Gia Thành quản lý vô cùng nghiêm khắc, muốn ra khỏi trường cũng phải có giấy xin phép mới được, trước đây cậu ta được về cũng là do Mạc Đình Kiên nhờ quan hệ.
Nhưng bây giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây.
Mạc Gia Thành không mở miệng nói gì cả, chỉ nhìn Hạ Diệp Chi với ánh mắt kì quái.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, cô liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy A Sương đã ngã lăn trên mặt đất rồi.
Trong phút chốc cô không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả.
Cô nhìn chằm chằm vào A Sương đang nằm dưới đất một lát, sau khi chắc chắn đó đích thực là A Sương, cô mới quay đầu lại nhìn Mạc Gia Thành : “ A Sương bị sao vậy?”
Mạc Gia Thành vẫn im bặt.
Nhìn thấy một Mạc Gia Thành kì lạ như vậy, trong lòng cô dấy lên một suy đoán không hay.
Nhưng cô không muốn tin.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi trấn tĩnh nói : “ Tiểu Thành, cậu có thể giúp tôi kêu người tới xem A Sương như thế nào được không, có thể là cô ấy bệnh rồi.”
“ Cô ấy không có bệnh.” Mạc Gia Thành chậm rãi bước về phía Hạ Diệp Chi, khuôn mặt mang theo sự lạnh lẽo trước đây chưa từng có : “ Cô ta chỉ bị tôi đánh ngất thôi.”
Hạ Diệp Chi ớn lạnh, cô không dám tin.
Cô lập tức ép mình cười lên : “ Tiểu Thành, cậu đừng đùa như vậy nữa, trời lạnh lắm, dưới sàn cũng lạnh nữa, cậu mau đỡ A Sương dậy đi.”
Phản ứng từ lúc nãy cho tới bây giờ của Mạc Gia Thành đều nói rõ, cậu ta đang nhắm vào Hạ Diệp Chi.
Còn về nguyên nhân bên trong đó, Hạ Diệp Chi không muốn nghĩ sâu nữa.
Cô tin bản chất của Mạc Gia Thành là một đứa trẻ tốt.
Cô đã chính mắt nhìn cậu ta lớn lên mà.
Ngay cả một người luôn thờ ơ lạnh nhạt như Mạc Đình Kiên, ngay lúc nhà họ Mạc đang trong lúc hỗn loạn nhất, anh cũng còn nghĩ tới việc phải sắp xếp cho Mạc Gia Thành thật tốt, để cho cậu không bị tổn thương.
Cô không tin Mạc Gia Thành sẽ phản bội bọn cô.
Ánh mắt không mang chút biểu tình nào của Mạc Gia Thành nhìn Hạ Diệp Chi, trên khuôn mặt cũng không còn một chút dịu dàng thân thiết như ngày thường nữa : “ Chị Diệp Chi, khổ cho chị rồi.”
Hạ Diệp Chi vươn tay sờ sờ trên người mình, lúc này cô mới nhận ra cô đã không dùng điện thoại từ rất lâu rồi.
Mạc Gia Thành đã đi đến trước mặt của Hạ Diệp Chi rồi.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, căn bản là không thể chạy được, cô chỉ cảm thấy đằng sau gáy của mình rất đau, sau đó cô liền mất đi tri giác.
Ngay giờ phút cô mất đi tri giác, Hạ Diệp Chi vẫn còn nghĩ, Mạc Đình Kiên sẽ lại tức giận rồi.
…….
Mạc Đình Kiên lái xe về thành phố, anh đi thẳng tới trường mẫu giáo của Mạc Hạ.
Lúc anh đến,Thời Dũng đang đứng ở cổng đợi anh.
Dáng người của Mạc Hạ vẫn còn rất thấp bé, Mạc Đình Kiên nhìn qua cửa sổ, cũng chỉ nhìn thấy nửa thân của Thời Dũng mà thôi.
Chỉ khi bước xuống xe, anh mới nhìn thấy Mạc Hạ đang đứng bên cạnh Thời Dũng thôi.
Mạc Hạ nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cô bé liền chột dạ nấp phía sau Thời Dũng.
Mạc Đình Kiên lườm bé : “ Mới đi có mấy ngày, bây giờ ngay cả ba còn không biết kêu sao?”
Trên mặt Mạc Đình Kiên không có chút biểu cảm nào, Mạc Hạ chớp chớp mắt, bé cũng không biết Mạc Đình Kiên có đang tức giận hay không nữa.
Nhưng ba vẫn còn chủ động mở miệng nói chuyện với bé, chắc cũng không tức giận lắm đâu nhỉ.
Mạc Hạ nắm chặt hai tay đằng trước, sau đó chậm chạp bước lên phía trước, ngoan ngoãn kêu một tiếng : “ Ba.”
Mạc Đình Kiên nhìn bé một cái, không nói gì nữa, sau đó anh sải bước đi vào trong.
Thời Dũng định đi theo, nhưng nhìn thấy Mạc Hạ vẫn còn đứng yên ở đó, anh quay lại nhìn bé : “ Hạ Hạ, vào trong thôi.”
Bé nhìn anh, sau đó lại nhìn Mạc Đình Kiên đang đi phía trước.
Cô bé sải bước chân ngắn, chạy đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, ngập ngừng kéo kéo tay áo của anh.
Lúc cô bé chạy về phía anh, Mạc Đình Kiên đã sớm biết rồi.
Sau khi Mạc Hạ nắm lấy tay áo của anh, cô bé còn nghiêng đầu qua nhìn anh, như thể muốn xem tại sao anh lại không hất tay bé ra.
…….