"Có phải vì Hạ Tử Quyên có vài phần giống với Nghê Quân Dao nên cậu mới để cô ta ở lại bên cạnh?"
Dạ Thành Đông vừa nghe đến cái tên Nghê Quân Dao liền sầm mặt, đôi
mắt có chút u buồn hiện lên:"Đúng vậy! Quả thật lúc đầu khi
tôi nhìn thấy cô ta trước khi hôn mê tôi cứ tưởng cô ta là Quân
Dao, nhưng cái đó chỉ đúng một phần, đa phần là bởi vì tôi
thấy cô ta giảo hoạt, miệng lưỡi sắc bén không thua ai nên sinh
ra hứng thú thôi."
Âu Hoằng Phong ánh mắt gian tà, cười hihi haha hỏi anh:"Sao rồi? Tối qua mùi vị được chứ?"
Dạ Thành Đông lạnh lùng, cảm thấy có hơi mất mặt khi nhắc đến chuyện này:
"Chưa có ăn."
Âu Hoằng Phong, Lục Dĩ Tường, Tần Đình Danh cùng Phương Thần nghe
anh nói thế ánh mắt liền đổ dồn vào anh, ngạc nhiên vô cùng,
Âu Hoằng Phong không tin anh không ăn:"Cậu đùa à? Tôi không tin cô
ta xinh đẹp, thân hình quyến rũ như vậy mà cậu lại không ăn."
Dạ Thành Đông bỗng bật cười, đưa điếu cigar lên miệng kéo một hơi
rồi để xuống, nói:"Dạ Thành Đông tôi lần đầu tiên bị nữ nhân
cự tuyệt, không đếm xỉa tới."
Tần Đình Danh nghe anh nói xong muốn sặc hết rượu trong miệng,
tưởng mình nghe lầm:"Cự tuyệt? Cô ta cự tuyệt cậu? Cậu cũng
buông tha?"
Dạ Thành Đông càng bị hỏi càng cảm thấy mất mặt, lần đầu tiên
anh bị thua thảm như vậy:"Cãi không lại cô ta. Cô ta nói cô ta
chỉ đồng ý làm người phụ nữ của tôi chứ không có nói là sẽ
làm ấm giường, nói tôi không có nói điều này. Với lại Dạ
Thành Đông tôi cũng không phải là người thích ép buộc người
khác."
Bốn
người họ nghe anh nói không nhịn được mà bật cười, Dạ Thành
Đông cũng bật cười với chính bản thân mình:"Các cậu còn chưa
biết cô ta quả thật có nhiều điểm nổi trội hơn người thường."
Phương Thần nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:"Điểm nổi trội gì?"
Dạ Thành Đông liền kể cho bốn người anh em của mình nghe:"Cô ta có cái mũi vô cùng thính và có thể phân biệt được rất nhiều
mùi, ở đằng xa thôi là cô ta đã có thể ngửi ra rồi, còn có
một điểm nữa đó là sức ăn của cô ta vô cùng lớn, bàn ăn cho
bốn năm người ăn mà cô ta có thể một mình ăn sạch trong chốc
lát."
Âu
Hoằng Phong bật cười ha hả:"Mũi cô ta còn ghê hơn chó sao? Cậu
nuôi cô ta chắc có ngày tán gia bại sản đó, ăn kinh khủng
vậy?"
Bên
ngoài, có hai cô gái bước vào hai người đều tỏa ra khí chất
lạnh lùng nhưng lại vô cùng cao quý, Bạch Nhã Băng bề ngoài
lạnh như băng nhưng bên trong lại hí ha hí hửng khi có thể kéo
được cô bạn của mình đến đây, còn đối với Hạ Tử Quyên cô cảm
thấy mình quá sai khi đồng ý với Bạch Nhã Băng đồng ý đến
quán bar, nơi này quá ồn ào, mùi rượu cứ xộc vào mũi khiến
cô khó chịu, còn có mùi nước hoa, rất nhiều mùi hỗn tạp
khiến cô cảm thấy buồn nôn, hai cô ngồi lên ghế chỗ quầy bar,
Bạch Nhã Băng lạnh giọng kêu:"Một chai rượu Whisky, một ly
cocktail negroni."