Gặp Lạc Tuyết Nhàn xong Hạ Tử Quyên đi đến một căn biệt thự có tên là Love House, Hạ Tử Quyên vừa bước
vào trong thì có rất nhiều đứa trẻ lớn nhỏ nhìn cô chằm
chằm, một đứa bé gái chỉ vào cô hét lớn:"A...Mẹ nuôi!"
Những đứa bé ở đó ngay lập tức chạy đến vây quanh Hạ Tử Quyên miệng liên tục gọi:"Mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Mẹ nuôi!"
Hạ Tử Quyên mỉm cười, xoa xoa đầu đám trẻ, dịu dàng hỏi:"Các con nhận ra mẹ sao? Trước giờ các con vẫn chưa từng gặp mẹ ngoài
đời mà?"
Một đứa bé trai kháu khỉnh, đáng yêu:"Bởi vì lúc tụi con gọi
điện cho mẹ nuôi mẹ nuôi rất đẹp nên tụi con có thể nhận ra
ngay."
Hạ Tử Quyên nhéo má đứa bé trai:" Dẻo miệng."
Căn biệt thự Love House này được cô xây dựng lên hơn một năm trước
những đứa trẻ vô gia cư, mồ côi hay bị bắt đi ăn xin đều được cô đem về đây nuôi, cho ăn học những thứ mà những đứa trẻ bình
thường có được thì những đứa trẻ trong Love House cũng sẽ có
thậm chí còn hơn như thế.
Đi học, đi chơi đều được xe đưa đón đàng hoàng mỗi lần đến ngày
nghỉ cô đều cho người tổ chức cho những đứa trẻ ở đây đi chơi
thỏa thích muốn mua gì thì cô sẽ chi ra mua cái đó cho. Chỉ có những khi cô nói chuyện với những đứa trẻ này cô mới nở nụ
cười, vui vẻ.
Dạ viên
"Tiểu Vũ! Hãy giúp lão đại anh đi mà." Hạo Tư lay lay tay Tô Vũ nũng nịu, năn nỉ làm mặt đáng thương.
Tô Vũ khoanh tay quay mặt chỗ khác, thẳng thắng từ chối:"Không!
Nếu không phải tại lão đại của anh thì em cũng không bị chị
ấy xa lánh, không thèm nói chuyện với em nữa. Em chưa tính sổ
với anh là may lắm rồi chứ ở đó mà năn nỉ em giúp."
Hạo Tư chớp chớp mắt với cô:"Nhưng mà..."
"Rắc! Rắc! Rắc!" Chưa kịp nói hết thì đã nghe tiếng bẻ khớp các
ngón tay của Tô Vũ, cô có chút nghiến răng nói:"Anh mà nói nữa thì đừng trách em."
"Ực!" Hạo Tư nhìn cô nuốt một ngụm nước bọt im thin thít không dám
nói gì nữa bây giờ anh chỉ đặt hi vọng vào Hạo Dương mong Hạo
Dương có thể năn nỉ được Tô Khiết Du.
Khu vui chơi, Hạo Dương dẫn Tô Khiết Du đi khu vui chơi nhằm làm cô
vui, lấy lòng cô, quả thật thì Tô Khiết Du rất vui nhưng anh thì không vui chút nào cô toàn là lựa chọn những trò chơi cảm
giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, vòng quay thần tốc khiến mặt
Hạo Dương xanh như tàu lá chuối:
"Khiết Du! Anh muốn nhờ em một chuyện." Hạo Dương mỉm cười tít mắt, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Chuyện gì?" Vừa ăn kem cô vừa hỏi.
"Em có thể nói tốt về lão đại của anh trước mặt chị Quyên Quyên
của em không? Giúp hai người hàn gắn lại với nhau."
"Hửm?" Tô Khiết Du lườm anh hỏi:"Anh mới vừa kêu em làm cái gì?"
Hạo Dương hít thở thật sâu, lấy hết can đảm nói lại:"Em có thể
giúp lão đại của anh, lúc gặp chị Quyên Quyên của em em hãy
nói tốt về lão đại của anh với cô ấy."
Tô Khiết Du không nói gì mà chỉ ăn hết cây kem rồi nhìn anh cười hì hì:
"Ây da ~ Dạo này kĩ thuật ném phi tiêu của em giảm sút rồi một lát nữa anh hãy làm bia cho em ném nha."
Hạo Dương lắc đầu lia lịa:"Coi như anh không nói gì hết chúng ta hãy đi chơi tiếp thôi."
Hạo Dương thật khóc không ra nước mắt mà anh chỉ đành xin lỗi lão
đại của mình nếu trách thì trách anh và Hạo Tư quá sợ bạn
gái của mình không dám làm bọn họ giận. Hạo Tư cùng Hạo Dương rút ra một chân lý cho mình là thà chọc đến lão đại họ chứ
có chết cũng không dám chọc đến bạn gái nếu không hậu quả
rất thê thảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT