"Tại đây mẹ muốn nói cho con biết mẹ không thấy Nghê Quân Dao con hãy sớm chia tay đi."
Nghê Quân Dao trợn mắt, lo sợ ngay lập tức tỏ vẻ đáng thương:"Bác
gái! Con có làm gì để khiến bác không hài lòng sao? Nếu như
vậy bác hãy nói cho con biết để con sửa chữa."
Lạc Tuyết Nhàn thẳng thắng đáp trả:"Từ trên xuống dưới, từ trong
ra ngoài tôi đều không thích, tôi không giống như Thành Đông bị
vẻ ngoài là một tiểu bạch thỏ của cô mê hoặc và tôi nói cho
cô biết mắt nhìn người của tôi trước giờ đều đúng chưa bao giờ sai."
Lạc
Tuyết Nhàn quay người nhìn Dạ Thành Đông:"Mẹ nói cho con biết
con hãy mau chóng giải quyết cô gái này đi nếu như con cố chấp
thì con sẽ mất người mẹ này. Còn bây giờ hãy mau đem đồ của
mẹ lên lầu mẹ sẽ ở đây."
Lạc Tuyết Nhàn bước lên lầu đi ngang qua phòng anh rồi chọn căn
phòng mà Hạ Tử Quyên ở lúc trước:"Mẹ sẽ ở căn phòng này, đem đồ vào cho mẹ."
Nghê Quân Dao nghiến răng, hai tay bấu chặt vào nhau ánh mắt đầy dã
tâm, độc ác:"Bà muốn tôi rời khỏi đây sao? Không dễ dàng như
vậy đâu nếu như Thành Đông đã nghe lời bà như vậy bà nói gì
anh ấy nghe đấy. Vậy thì tôi sẽ cho bà mãi mãi sẽ không nói
được nữa, mãi mãi im lặng."
Cô ta bấm nút gọi Vũ Khiết Du, rất nhanh Vũ Khiết Du đã có mặt
trong phòng của cô ta:"Tiểu thư!Cô gọi tôi có việc gì sao?"
Nghê Quân Dao từ ánh mắt cho đến lời nói đều hiện lên sự độc ác đến khiếp sợ:
"Ra tay với chiếc xe của mẹ Thành Đông cho tôi, nhớ đừng để bị phát hiện."
Vũ Khiết Du gật đầu:"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Dứt lời, Vũ Khiết Du đi ra thực hiện công việc mà Nghê Quân Dao đã giao cho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT