Hạ Tử Quyên quay người đi ra ngoài, đi được vài bước cô quay đầu
lại, lời nói vô tình, lạnh như băng:"Các người lúc trước đối
với tôi như thế nào thì tôi bây giờ đối xử với các người như
thế đó. Đây chính là ăn miếng trả miếng, tôi nói cho các người biết tôi không phải là một người hiền lành mặc cho các người
ức hiếp."
Cô
quay người lạnh lùng rời đi, bước lên xe cô lấy điện thoại
gọi:" Tiểu Ân! Em hãy đi xem chị ta như thế nào? Rồi nói cho
chị biết."
"Vâng!"
Một lúc sau, một cô gái mặc trên người bộ đồ y tá gương mặt còn
rất trẻ đi đến xe của cô:"Chị ta bị đứt lìa cánh tay trái,
tình hình cũng không mấy nguy kịch, chị không cần đích thân
phẫu thuật."
"Được tôi muốn cô nói tất cả những gì cô biết về gia đình cô ấy cho tôi nghe."
Tiểu Ân cau mày, cô không hề biết anh có thân thế như thế nào? Cô
chỉ biết anh là bệnh nhân lúc trước của Hạ Tử Quyên:"Tại sao
tôi phải nói cho anh biết chứ? Tránh ra đi! Nếu anh mà còn cản
đường thì tôi la lên đó."
Hạo Dương giơ súng lên chỉa vào đầu của Tiểu Ân, cô sợ hãi, mặt
đã tái mét, Dạ Thành Đông giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Nếu
muốn la thì la đi để tôi xem miệng cô nhanh hay là súng tôi nhanh
đây, cô cứ việc la tôi không cản ."
Dạ Thành Đông bước lên xe, Tiểu Ân hiểu ý cũng bước lên theo sau đó, anh lạnh lùng nhìn Tiểu Ân:"Nói đi."
Tiểu Ân bắt đầu kể về Hạ Tử Quyên cho anh nghe:"Lúc nhỏ, khi nhà
tôi ở cạnh chị ấy tôi chơi khá thân với chị ấy, chị ấy lúc
nào cũng bị chị mình bắt nạt, đi học chị Tử Quyên từ nhà
đến trường đều đi bộ, khoảng cách từ nhà đến trường rất xa
còn chị của chị ấy thì có xe đạp để đi, lúc nào chị ấy
cũng bị đánh đập, bị cha mẹ mắng chửi. Năm chị ấy 16 tuổi cha chị ấy bị chút xíu nữa là bị bắt bỏ tù vì tội dùng chất
cấm trong nấu ăn, chị ấy đã nhờ bạn của mình để cứu cha,
cũng trong năm đó mẹ chị ấy bị người ta tố cáo những mẫu
thiết kế của bà ta là sao chép, ăn cắp từ lúc đó chị ấy
phải đi làm kiếm tiền nuôi bản thân và ba người trong nhà."
Càng nghe mặt Dạ Thành Đông càng đen lại, anh không ngờ rằng cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Tiểu Ân kể tiếp cho anh nghe:"Đỉnh
điểm chính là năm chị ấy 17 tuổi năm đó chính là năm suốt
cuộc đời này chị ấy không thể nào quên, chị ấy bị chính bọn
họ lấy cây đập vào đầu khiến chị ấy ngất xỉu và đưa đến
khách sạn cho Trần Hoành ông ta nói chỉ cần có thể ngủ với
chị ấy thì Hạ Doanh Doanh tức là chị của chị ấy sẽ được
thăng tiến được nhiều người biết đến trở thành nghệ sĩ dương
cầm nổi tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn chị ấy đến kịp thì e rằng cuộc đời chị ấy đã bị hủy hoại rồi."
Khi kể về Hạ Tử Quyên Tiểu Ân cảm thấy đau lòng cho cô:"Bọn họ
không phải là cha mẹ ruột của chị ấy từ khi chị ấy biết
chuyện này thì chị ấy đã cắt đứt hoàn toàn với họ."
Tiểu Ân nói hết mọi chuyện cho anh nghe, Dạ Thành Đông dùng đôi mắt
lạnh lẽo nhìn cô, cô hiểu ý nhanh chóng bước xuống xe Hạo Tư,
Hạo Phú cùng Hạo Dương bước lên xe, nhìn thấy sắc mặt không
được tốt của anh ba người họ không dám nói gì chỉ ngồi im
lặng, lái xe đi.
Dạ Thành Đông ngồi im lặng được một lúc thì cất giọng:"Điều tra một người tên Trần Hoành cho tôi."
Hạo Phú gật đầu:"Vâng."
Hạ Tử Quyên lái xe đến Bạch gia, Bạch Nhã Băng ra đón cô thấy sắc mặt cô khó coi liền quan tâm hỏi:"Có chuyện gì vậy? Sắc mặt
của cậu khó coi quá."
Bạch Nhã Băng bật cười khinh bỉ, đôi mắt sắc lạnh:"Não của bọn họ có vấn đề sao? Muốn cậu phẫu thuật cho cô ta thử hỏi xem cô ta có đáng cho cậu phẫu thuật không?"
Hạ Tử Quyên nhếch môi mỉm cười nụ cười ấy như không cười:"Tay chị ta bác sĩ khác có thể chữa nhưng họ lại sợ phẫu thuật không
thành công, thật buồn cười không tin ai lại đi tin tớ. Tớ không
phải là một người dễ dàng tha thứ cho người khác cho dù họ
có quỳ xuống cầu xin tớ thì tớ cũng không giúp."
"Cũng không hoàn toàn đổ lỗi cho anh ta được tối hôm qua tớ bị Lưu
Kim Bằng bỏ thuốc, anh ta cũng đã cứu tớ tớ thà bị anh ta ăn
còn hơn là lão già đó."