Bạch Nhã Băng khóc không ra nước mắt với cô bạn của mình, kéo tay
cô bước nhanh ra ngoài:"Quyên Quyên! Đi ra ngoài thôi ở đây nữa là tớ sẽ ói chết đó."
Bước ra khỏi căn phòng đó, Hạ Tử Quyên hắc xì liên tiếp ba cái
Bạch Nhã Băng liền cho người lấy áo khoác đem đến cho Hạ Tử
Quyên, liên tục trách móc cô:
"Cậu đó chắc chắn bị cảm rồi, biết cơ thể của mình dễ bị cảm
khi trời lạnh vậy mà đi ra ngoài lại mặc có một cái áo khoác mỏng như vậy."
Bạch Nhã Băng giật mình, lắc đầu không ngừng, đùa sao? Chỉ cần
đứng ở ngoài cánh cửa của căn phòng đó là Bạch Nhã Băng đã
cảm thấy ớn lạnh, sởn da gà hết rồi huống chi kêu cô vào đó
xem, cô cố gượng cười:"Không cần."
Hạ Tử Quyên vẫn không buông tha nhìn sang đám thuộc hạ mỉm cười
"thân thiện":" Các người có ai muốn vào trong đó xem thử
không?"
Đám
thuộc hạ kia lắc đầu kinh sợ, cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám bước vào tha kêu họ đi chém giết còn hơn là vào căn phòng đó.
Thời
gian dần trôi qua trời cũng đã tối, Hạ Tử Quyên lái xe quay trở về Dạ viên vừa về đến đã thấy Dạ Thành Đông ngồi phòng
khách chờ cô, thấy cô về Dạ Thành Đông đứng dậy tiến đến gần
cô, từ bên trong rất nhiều người hầu bước ra trên tay mỗi người
là mỗi thứ khác nhau, có váy dạ hội, trang sức, túi xách,
giày cao gót.
Dạ Thành Đông không nhanh không chậm nói với cô:"Em hãy đi thay đi, cùng tôi đi dự tiệc của tập đoàn Lưu thị."
Hạ Tử Quyên không nói gì cùng với những người hầu đem đồ lên
phòng thay, một lát sau cô bước xuống trong bộ lễ phục cúp
ngực màu xanh da trời nhẹ nhàng, tóc cô được búi lên điểm nhẹ
trên mái tóc cô là một đóa hoa màu xanh cùng tông với váy, đôi
giày màu trắng đính đá, từ hoa tai, vòng cổ, lắc tay trên
người cô đều lấp lánh, rất đẹp. Dạ Thành Đông nhìn cô không
rời mắt từ lúc cô bước xuống, anh cũng thay một bộ vest màu
đen, cà vạt màu xanh dương. Hạ Tử Quyên khoác tay vào tay anh
bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen.
Đến nơi, bước vào trong buổi tiệc tất cả ánh mắt đều hướng về
phía hai người nữ thì nhìn anh bằng ánh mắt say đắm, cực kỳ
ghen tị với cô còn nam thì nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng
hận không thể ăn cô, cô quá xinh đẹp, quá quyến rũ. Dạ Thành
Đông cảm thấy được những ánh mắt kia đang nhìn về phía cô anh
lập tức quăng cho họ cặp mới lạnh lão, sắc bén như một lời
cảnh cáo. Do cô bị nghẹt mũi nên mũi cô không nhạy khó có thể
phân biệt được mùi, Hạ Tử Quyên cảm thấy khá mừng về điều
này đỡ phải cho cô khó chịu. Nhưng cô không biết rằng có một
ánh mắt thèm thuồng hận không thể nuốt cô vào bụng ngay bây
giờ của Lưu Kim Bằng chủ tịch tập đoàn Lưu thị, tuy ông ta đã
già rồi nhưng tính háo sắc vẫn không thể bỏ. Lưu Kim Bằng đã
bỏ thuốc vào trong rượu rồi nhờ phục vụ đưa đến cho cô, Hạ Tử Quyên không nghi ngờ mà cầm lên uống Dạ Thành Đông bận xã giao
với những người khác nhưng anh vẫn luôn để cô trong tầm mắt.
Hạ Tử Quyên cảm thấy cơ thể có chút không ổn cô nhanh nhạy đoán
ra trong rượu có vấn đề, cả người của cô nóng ran cô nhanh
chóng bước nhanh vào nhà vệ sinh, vừa chuẩn bị bước vào cô
loạng choạng muốn ngã thì có ai đó đã đỡ cô, đôi mắt cô như
có một lớp sương bao phủ cô cố gắng tỉnh táo để nhìn. Lưu Kim
Bằng? Hạ Tử Quyên nhìn thấy đôi mắt đầy dâm tà của ông ta cô
liền biết người bỏ thuốc cô chính là tên dê già này. Hạ Tử
Quyên vùng vẫy khỏi tay ông ta nhưng cả người cô không còn sức
lực nữa. Dạ Thành Đông không thấy cô nữa liền nhanh chóng đi
tìm thấy cô đang vùng vẫy trong tay của Lưu Kim Bằng, mặt anh
tối sầm lại, đôi mắt tựa như có thể giết người nhanh chóng
bước đến đoạt lấy cô từ tay Lưu Kim Bằng, giọng nói lạnh
lẽo:"Lưu tổng! Ông cũng to gan thật dám động đến người phụ nữ
của tôi."
Dạ Thành Đông trừng mắt nhìn ông ta rồi nhìn cô gái đang trong
lòng mình, anh biết cô đã bị trúng thuốc không chần chừ nhanh
chóng bế cô rời khỏi buổi tiệc lên xe bảo thuộc hạ lái nhanh
trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT