Suốt con đường về nhà, cả hai người luôn trầm mặc, trong lòng họ đều chứa tâm sự của chính mình.
Thẩm Phàm cầm tay lái, trong lòng như đánh trống. Những lời nói của Đỗ Chu Vân ban nãy khiến tiếng gõ trống trong lòng cậu càng thêm nặng nề.
"Làm sao cậu biết hắn không muốn? Hắn yêu cậu như vây, làm gì có khả năng không muốn chứ?"
"Nhưng mà... gần đây tâm tình của anh ấy không tốt, tôi cũng không biết thời cơ này suy cho cùng là có đúng hay chưa"
"Thì tâm tình không tốt mới được chứ, hắn vừa nghe xong lập tức sẽ vui vẻ lên, hai người lại tiếp tục chơi vòng tròn tình yêu, không có gì phải sợ cả"
"... Anh không biết đâu..."
"Tôi là bạn thân hắn sao có thể không biết, ở bề ngoài hắn lạnh như băng, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Nghe tôi đi, không sai đâu. Hơn nữa, tôi giúp cậu tìm người bố trí xong rồi, cậu cũng đã chuẩn bị hơn nửa năm, đừng có vừa lâm trận đã bỏ chạy chứ"
"... Được rồi"
Nhưng có lẽ, có lẽ, có lẽ Từ Thanh sẽ vì chuyện này mà khá lên một chút, sau đó sẽ nguyện ý đi khám bệnh thì sao?
Thật ra nửa năm này đổ lại, trong lòng cậu cũng rất mệt mỏi, một bên cậu phải lo lắng cho cảm xúc của Từ Thanh, một bên phải đề phòng Từ Thanh làm chuyện điên rồ, một bên lại còn muốn nắm giữ quyền to ở công ty.
Nhưng cậu cũng không có than vãn, mối quan hệ này lúc mới bắt đầu cậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ để bức bách Từ Thanh yêu đương với mình. Cho nên, nếu như ngay cả một chút thử thách này cũng không chịu được thì cậu dựa vào cái gì yêu cầu Từ Thanh cả đời ở bên cậu?
Huống hồ chi, Từ Thanh đối với cậu rất tốt, Từ Thanh là người duy nhất tuy không có quan hệ máu mủ với cậu nhưng lại đối xử cậu nhường nhịn và sủng nịch như con.
Lúc này trong đầu Từ Thanh lại đang rất căng thẳng, trái tim trong ngực cứ thình thịch nhảy, lòng cũng buồn bực hoảng hốt. Bởi hắn biết, đây là triệu chứng phát sinh do bệnh tình của hắn. Hắn mở cửa sổ xe cho gió đêm lùa vào, như để hóa giải được phần nào buồn bực và hoảng hốt trong lòng.
Hắn đã nghĩ xong về việc nên làm thế nào sau này.
Thẩm Phàm dẫn trước bước vào nhà, nhưng không có mở đèn. Từ Thanh theo sau bước vào, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, hắn đang chuẩn bị bật đèn đã bị Thẩm Phàm ôm lấy.
"Đừng, trước tiên đừng bật đèn"
Âm thanh của Thẩm Phàm trong bóng tối đặc biệt rõ ràng.
Tâm lý Từ Thanh hoảng hốt, có một ý tưởng dường như đã lẻn xuất hiện trong đầu hắn, hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Anh yêu em sao?"
Từ Thanh trầm mặc.
Hắn rất yêu Thẩm Phàm. Điều này trong lòng hắn biết rất rõ nhưng hắn không xứng, hay ít nhất bây giờ hắn không xứng.
Lòng Thẩm Phàm bỗng dưng đau xót, cậu khàn khàn lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Anh yêu em sao?"
Từ Thanh xiết chặt tay lại, nắm chặt đến cả ngón tay hắn cũng ân ẩn đau đớn, nhưng cũng nhờ sự đau đớn đó đã kéo hắn trở lại hiện thực. Hắn dừng một chút mới nói: "Yêu"
Thẩm Phàm thở phàm nhẹ nhõm, vừa nãy cậu thật sự sợ, rất sợ Từ Thanh sẽ nói với cậu rằng hắn không yêu cậu.
Trái tim cậu vừa nãy bị Từ Thanh làm loạn tùng phèo, đến bây giờ trong ngực vẫn còn kinh hoàng.
Thẩm Phàm ấn mở đèn.
Trong nháy mắt đó đèn sáng lên, ánh sáng màu vàng ấm áp ngời lên bao quanh Từ Thanh khiến hắn nheo mắt lại, hắn dừng chậm lại rồi mới từ từ mở to mắt.
Vẻ mặt của hắn chợt cứng lại.
Phòng khách trước mắt hắn không phải kiểu trang trí của sáng hôm nay mà kiểu trang trí của mấy năm trước, đồ đạc vật dụng cũng là những món năm đó bị bán đấu giá. Thẩm Phàm đã thu mua về toàn bộ cho hắn rồi.
Thẩm Phàm nắm tay hắn, dắt hắn đến bên tường, ngay cả ký hiệu chiều cao của hắn khi còn bé cũng đều được làm lại giống y như đúc.
Hắn không biết Thẩm Phàm vì điều ngạc nhiên này đã phải chuẩn bị bao lâu. Một năm? Hai năm?
Hằn sờ sờ mặt mình, trên mặt ấm áp một mảng.
Trong lòng hắn chốc lát đã gợn lên cơn sóng khiến nước mắt cứ giàn giụa mà chảy ra.
Hắn cúi đầu thấy bóng mình trong đôi mắt của Thẩm Phàm, vẻ mặt hắn không hề bình tĩnh như hắn nghĩ.
"Từ Thanh, năm năm trước lúc em biết đến anh thì em đã bắt đầu theo đuổi anh rồi. Em lúc ấy đã nói cho anh biết, em rất nghiêm túc đối với anh, mấy năm qua cũng đã chứng minh lời nói đó. Hiện tại, em vẫn phải nói với anh, tương lai em vẫn sẽ nghiêm túc với anh, đồng thời cũng nghiêm túc mời anh bước vào cuộc sống tương lai của em sau này, anh có thể đồng ý với em không?"
Thẩm Phàm từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhung, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, mặt trên còn có một viên kim cương nho nhỏ.
Kim cương ngay dưới ánh đèn lập lòe chiếu lên tia sáng chói mắt, Thẩm Phàm cầm chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cậu đầy tự tin chuẩn bị đeo nó vào tay của Từ Thanh.
Cậu nói: "Viên kim cương này là lễ vật ba tặng em lúc em mười tám tuổi. Ban đầu nó vốn rất lớn nhưng em đã đem nó cắt thành nhiều viên nhỏ để sau này vào ngày kỉ niệm kết hôn hằng năm của chúng ta, em sẽ tặng anh từng chiếc nhẫn..."
Tay Thẩm Phàm đột nhiên trống rỗng, cậu lăng lăng mà nhìn Từ Thanh rút tay về.
Vẻ mặt Từ Thanh vẫn trước sau như một mà lạnh nhạt, những cảm xúc phức tạp ban nãy tất thảy đều biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt.
Âm thanh run run của Từ Thanh như bán đứng chính mình: "Chúng ta chia tay đi"
Trong một giây này, biểu tình trên mặt Thẩm Phàm cũng cứng lại, nụ cười dần biến mất, tất cả biến thành hờ hững.
Không gian như đọng lại, sự trầm mặc bắt đầu tỏa ra giữa hai người. Cậu nhìn chằm chằm Từ Thanh, ánh mắt trông như rắn độc, ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở trầm xuống nặng nề. Từ Thanh bị cậu nhìn đến quay mặt đi.
Nhưng đợi nửa ngày, cái tát kia cũng không rơi xuống.
Hắn mở mắt ra liền thất tay Thẩm Phàm rũ xuống, thật giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn. Môi Thẩm Phàm run rẩy, nước mắt lớn như lệ châu trên viền mắt cậu từng giọt từng giọt mà rơi xuống, chạm đến tận thảm trải sàn.
Thẩm Phàm rất ít khóc, đây là lần đầu tiên mà hắn thấy Thẩm Phàm khóc ngoại trừ lúc ở trên giường. Hô hấp của hắn như ngừng lại, hắn tận lực khắc chế chính mình không kích động mà hôn lên những giọt nước mắt đang treo trên hàng lông mi kia.
Một giọt nước mắt của Thẩm Phàm treo trên viền mắt, chóp mũi ửng hồng, cánh mũi nhấp nháy, môi cậu run rẩy, nghẹn ngào nói: "Anh mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
Đôi môi của Từ Thanh mím rất chặt, thật ra lòng hắn không phải thờ ơ vô cảm. Những giọt nước mắt của Từ Thanh chính là đốm lửa ở trong tim hắn, cứ từng chút từng chút mà thiêu rụi nó đến đau nhói.
Thẩm Phàm đẩy hắn, đôi mắt tàn nhẫn nhìn hắn: "Anh nói đi! Lời của anh mới nói, anh lặp lại lần nữa!"
Ánh mắt của Thẩm Phàm như muốn từ trên người hắn cắt rớt một miếng thịt vậy, khiến hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, hắn xoa mặt rồi dừng lại một chút mới mở miệng: "Anh nói..."
"Ba -- "
Trên mặt hắn đau rát, cái tát này tuy rằng đến muộn nhưng vẫn không có vắng mặt.
Thẩm Phàm có vẻ như đã hạ xuống quyết tâm, nên hắn có thể cảm thấy bên mặt bị đánh kia rất nhanh đã sưng lên. Đây là lần đầu tiên bọn hắn động thủ.
Thẩm Phàm nở mộ nụ cười tự giễu, nói: "Ngày hôm nay thật sự là một ngày tốt mà, chúng ta có rất nhiều lần đầu tiên. Lần đầu tiên cầu hôn, lần đầu tiên cãi nhau, rồi lần đầu tiên động thủ, có phải sắp tới anh còn muốn lần đầu tiên chia tay?"
Môi Từ Thanh run lên, hắn muốn nói cái gì đó. Thẩm Phàm tàn bạo nhìn hắn chằm chằm, trong giọng nói của cậu lộ ra tâm tình kích động: "Anh vừa nãy nói cái gì em đều không nghe thấy! Anh có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, em nhất định sẽ đánh cho anh không nói nên lời!"
Từ Thanh nhìn thấy sự tàn nhẫn cùng kiên quyết trong mắt Thẩm Phàm, toàn bộ tâm tư đều như được đặt trên lò lửa. Thẩm Phàm dùng ánh mắt này nhìn hắn khiến lồng ngực hắn ngột ngạt, thiếu chút nữa thở không nổi.
"Xin lỗi..." Lời hắn nói còn chưa dứt thì miệng đã bị tay Thẩm Phàm chặn lại. Thẩm Phàm dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn, qua chốc lát mới nản lòng mà buông ra.
Thẩm Phàm cúi thấp đầu, không thấy rõ cảm xúc ra sao: "Anh thật sự nghĩ muốn cùng em chia tay như vậy sao? Giày xéo trái tim em khiến anh vui lắm sao? Anh đến cùng là có trái tim không vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy? Bởi vì em yêu anh sao? Nên anh mới như có thể như vậy phải không?"
Thẩm Phàm ngẩng mặt lên, nước trong mắt như trào ra: "Anh chính là đồ con rùa khốn nạn năm còn sống!"
Ngón tay thô ráp của Từ Thanh lướt qua trước mắt cậu, lau đi những giọt nước mắt đang thiêu đốt con tim hắn kia, thanh âm hắn nặng nề nói: "Xin lỗi, là anh khốn khiếp, anh làm em đau lòng, đều là lỗi của anh"
Thẩm Phàm liền đẩy hắn ra: "Anh không phải muốn chia tay! Anh bây giờ liền cút cho em! Em không muốn nhìn thấy anh!"
Thẩm Phàm bị hắn nhấn trở lại vào lồng ngực, cậu cúi thấp đầu, hai má ướt nhẹp kề sát bên cổ Từ Thanh. Cậu cắn vào khối da thịt này của hắn tàn nhẫn, Từ Thanh chỉ có thể rên khẽ một tiếng mà chờ Thẩm Phàm sau khi nếm được vị tanh ngọt trong miệng, cậu mới vội vả thả ra.
Cậu cọ làn nước mắt lên bả vai Từ Thanh rồi mới ngẩng đầu lên, dữ dằn nói: "Anh có ý gì?! Em không hiểu!"
Từ Thanh nâng mặt cậu lên ở trên mặt cậu bắt đầu hôn, từ trán cho đến chóp mũi, đến đôi môi rồi xuống cằm.
Những cảm xúc thâm trầm trong mắt Từ Thanh thiếu chút nữa đã đem cậu nhấn chìm trong đó, cậu nghe thấy giọng Từ Thanh: "Xin lỗi, tha thứ cho anh được không, anh không muốn cùng em chia tay"
Thẩm Phàm theo dõi hắn, hầu kết nhốn nháo, mãi nửa ngày sau mới lần nữa mở miệng: "Anh nhớ lời của anh đó. Lần sau em mà nghe được hai chữ kia, em sẽ khóa anh ở nhà, khắc lên trên tiểu JJ của anh "vật riêng của Thẩm Phàm", cho anh vĩnh viễn ở nhà ngốc, coi anh như cái gối massage mà đánh đó!"
Môi Từ Thanh cọ cọ lên mặt Thẩm Phàm: "Được, nghe em, bảo bối"
Thẩm Phàm lườm hắn một cái, nói: "Em sẽ nhớ lấy cái này cả đời, anh cứ chờ em cùng anh tính lại phiên nợ này cả đời đi!"
Trái tim bị tổn thương của Từ Thanh dần dần đã được tình yêu thương lấp kín, một dòng nước ấm tự nhiên len lỏi đến trong lòng, hắn đột nhiên sinh ra sự kỳ vọng đối với tương lai, hắn muốn tiếp tục sống cùng Thẩm Phàm cho đến bảy mươi tám mươi tuổi, rồi lôi lại chuyện cũ ra kể cho nhau nghe.
Nghĩ đến một màn này khiến lòng hắn nở rộ như chưa từng được như vậy. Bấy giờ hắn hắn như một quả khinh khí cầu được bơm đầy khí, lảo đảo mà bay lên bầu trời.
"Được, anh sẽ chờ em tới tính toán phiên nợ này cả đời"
Từ Thanh dừng một chút nói tiếp: "À đúng rồi, ngày mai theo anh đi bệnh viện, được không?"
✳
[edit ngày 7.7.2019]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT