Trên đỉnh đầu chồng chất quá nhiều công việc, Hạng Hựu Dịch phải xử lý cả ngày mới xong, ban đầu vốn không muốn ăn cơm, thế mà không biết nghĩ đến cái gì, hắn dựa vào ghế một lát rồi sau đó chậm rãi đứng dậy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những đồng nghiệp không muốn ăn cơm trưa, Hạng Hựu Dịch cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, môi ươn ướt, hắn nói: “Tôi đi xuống tầng dưới ăn gì đó.”
“Đi đi đi đi, muốn ăn thì ăn đi, cậu quá gầy.”
Hạng Hựu Dịch đi xuống cầu thang, đi đến chỗ bán cơm dưới mua cơm Tây, hắn gọi một phần salad và bò bít tết, cắt thịt bò ra, Hạng Hựu Dịch lẩm bẩm: “Anh xem đi, em có thể ăn cơm tốt.”
Hắn không thể trôi qua một ngày cô độc. Ăn cơm, uống nước, ngay cả khi đi bộ hắn đều sẽ không nhịn được nghĩ về Tiểu Từ: Anh đang làm cái gì, anh có đang nhìn mình hay không, anh có ở bên cạnh mình hay không.... Hạng Hựu Dịch ngẩng đầu, nhìn lên không trung thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên có một điều mà hắn không mong đợi lắm. Cả ngày chỉ uống một cốc nước nhưng vào buổi chiều Hạng Hựu Dịch vẫn không nhịn được mà đi WC.
Đóng cửa lại, đi đến trước gương, không biết Hạng Hựu Dịch suy nghĩ cái gì, vành tai thế mà lại dần dần đỏ lên. Nếu Hứa Từ có thể hiện hình thì chắc chắn sẽ hung hăng cười nhạo hắn.
Kéo khóa kéo xuống, Hạng Hựu Dịch cảm thấy gió lạnh bên tai nghiêng đi, hắn dừng một chút, cơ thể thư giãn xả xuống dưới mới nhẹ nhàng thở ra.
Rửa tay xong, Hạng Hựu Dịch kéo cửa ra. Sau khi hắn rời đi, vòi nước đã đóng lại mở ra, âm thanh nước chảy xôn xao vang lên. Trên ánh sáng mặt kính hiện ra một bóng ma, sắc mặt Hứa Từ đỏ hồng, đôi mắt sáng lấp lánh hiện ra vài tia hưng phấn.
Hoàng hôn buông xuống, Hạng Hựu Dịch từ Sở luật đi ra, nếu như hồi xưa thì chắc hắn chỉ mua một ít thức ăn nhanh đóng hộp ở cửa hàng tiện lợi, về nhà hâm nóng lên là có thể ăn.
Nhưng mà trong nhà có Tiểu Từ, Hạng Hựu Dịch không muốn làm đem bữa tối tùy ý đơn giản như vậy. Hắn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trời tối Hứa Từ sẽ hóa thành hình người, mặc bộ đồ mới ngày hôm qua hắn mua. Anh ôm lấy bả vai Hạng Hựu Dịch, không có trọng lượng, Hạng Hựu Dịch đẩy xe mua sắm nghiêng đầu nhìn anh.
Hứa Từ thò lại gần mặt Hạng Hựu Dịch hôn hôn, đôi môi lạnh băng hôn lên má hắn, lại dùng mặt cọ cọ, Hứa Từ nói: “Hựu Hựu, trên người của em rất ấm áp.”
Hạng Hựu Dịch cúi đầu, đi lấy bơ đậu phộng trên kệ, Hứa Từ đứng phía sau ôm lấy hắn, cái mũi cụng vào giữa khăn quàng cổ màu đen của Hạng Hựu Dịch, hơi lạnh của môi và chóp mũi cọ xát trên da cổ của hắ khiến thân thể Hạng Hựu Dịch run rẩy.
Đây là điều không thể xảy ra trong quá khứ ở bên ngoài, nhưng mà hiện tại Hứa Từ là linh hồn, không ai có thể nhìn thấy, anh liền không kiêng nể gì trêu ghẹo Hạng Hựu Dịch.
Hạng Hựu Dịch không rên một tiếng, độ cung cằm dưới căng chặt, hắn không muốn chống cự mà chỉ muốn thuận theo Hứa Từ.
Hứa Từ ôm chặt hắn, giống như muốn đem thân thể của mình khảm nhập vào trong cơ thể Hạng Hựu Dịch, có thể trở lại bên cạnh Hạng Hựu Dịch đối với anh mà nói là mất mà tìm lại.
Có thể giống như trước đây ở cạnh Hạng Hựu Dịch không kiêng nể gì làm nũng, ăn đồ ăn ngon, mặc quần áo Hạng Hựu Dịch chọn cho anh. Không cần phải chịu đựng đựng đau đờn, khi trị bệnh bằng hoá chất rụng thật nhiều tóc, sợ hãi Hựu Hựu nhìn thấy sẽ đau lòng.
Nhưng hiện tại tốt rồi, anh…… Đã trở lại, còn kết hôn nữa.
Hứa Từ tưởng tượng đến những thứ này, trong lòng lại ấm nóng thêm một chút, cơ thể lạnh băng kia giống như đang dần dần ấm lên, anh hít thật sâu, gắt gao ôm Hựu Hựu của anh.
Mua rất nhiều đồ vật, nhét đầy ba cái túi lớn, Hạng Hựu Dịch đẩy xe mua sắm ra gara, mở cốp xe ra bỏ túi vào.
Hứa Từ đứng ở bên cạnh nhìn vào trong xe, Hạng Hựu Dịch liếc anh một cái, cười nói: “Mua rất nhiều thứ anh thích ăn.”
Hứa Từ vui vẻ kêu một tiếng, giống như một con gấu túi nhào lên người Hạng Hựu Dịch trên, kêu to: “Hựu Hựu tốt nhất.”
“Đồ ngốc.” Hạng Hựu Dịch vòng ra sau lưng anh, ngón tay cuộn tròn, hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng đột nhiên thân thể bị đẩy ra.
Hạng Hựu Dịch còn chưa phản ứng kịp thì nghe Hứa Từ quát khẽ một tiếng: “Ngồi xổm xuống.”
Hắn sửng sốt, túi trong tay rơi xuống, đồ vật đã mua rơi đầy đất. Hạng Hựu Dịch ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn lại, là một thanh đao, một người đàn ông hơi mập, cỡ trung bình đang lao về phía mình.
Mí mắt căng ra, đồng tử co rút lại, người nọ hô to: “Đi chết đi”
Hạng Hựu Dịch nhăn mi lại, nhặt một hộp đồ ném qua, người nọ chém hộp đồ và đi thẳng, lập tức vọt về phía Hạng Hựu Dịch.
Phía trước mũi dao chỉ nghe được một tiếng “Răng rắc”, đôi tay vàng sẫm giống như bị bẻ gãy. Hạng Hựu Dịch trợn to mắt, chỉ nhìn thấy dao nhỏ rơi xuống đất, sau một tiếng thanh thúy là âm thanh đối phương đang đau gào.
Người đàn ông chém dao về phía Hạng Hựu Dịch bị Hứa Từ bóp chặt cổ giơ cao lên. Hắn hoảng sợ nhìn bản thân lơ lửng giữa không trung, khóe mắt như sắp nứt ra, kinh sợ dâng lên trong lòng và bắt đầu thét chói tai kêu khóc. Thân thể lại bị ném thật mạnh xuống, sườn mặt chạm đất phát ra một tiếng kêu rên, hàm răng trong khoang miệng dường như đều vỡ vụn. Hắn ngẩng đầu lên thở dốc một cách gian nan.
Hạng Hựu Dịch đứng lên, cúi đầu nhìn lại, một chân Hứa Từ đạp lên mặt người nọ, anh cong lưng cúi người nhặt đao nhỏ trên mặt đất lên, ngân quang lập loè trên lưỡi dao nhắm gương mặt dữ tợn đang không ngừng run rẩy kia.
Hạng Hựu Dịch nhìn thấy thâm trầm trong mắt Hứa Từ, là một mảnh vực sâu hung ác, trong lòng hắn căng thẳng nhưng sau một giây Hứa Từ đã buông dao xuống.
Thân thể anh phập phồng giống như đang kiềm chế cái gì, vài giây sau mới đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía Hạng Hựu Dịch. Anh cười với Hựu Hựu, vẫn mang tính trẻ con, mười phần là một thiếu niên sáng lạn, anh nói: “Không cần lo lắng, anh sẽ không giết hắn. Anh chỉ muốn cho hắn biết: có thể thương tổn anh nhưng thương tổn Hạng Hựu Dịch lại không được.”
Cảnh sát đến rất nhanh, bắt giữ thủ phạm hành hung, còn cần Hạng Hựu Dịch đến cục cảnh sát ghi lời khai.
Hạng Hựu Dịch nhặt đồ vật trên mặt đất lên, Hứa Từ ngồi xổm bên cạnh hoài niệm: “Quả hồng đều hỏng rồi, vừa nãy nên đánh người kia thêm vài cái.”
Hạng Hựu Dịch liếc nhìn mấy cảnh sát chung quanh một cái, quay đầu nhẹ giọng nói với Hứa Từ: “Xong việc lại mua cho anh.”
Hứa Từ bĩu môi, duỗi tay sờ soạng tay Hạng Hựu Dịch một chút.
Đi cục cảnh sát ghi lời khai trở về đã hơn 9 giờ. Người đàn ông hành hung trước kia là quân chủ lực ở trên mạng bịa đặt về Hứa Từ, sau khi Hạng Hựu Dịch phát tin khởi tố, hắn liền bị nhắn rất nhiều tin nhắn muốn hắn đi xin lỗi, muốn hắn đối mặt với sự việc.
Làm người sẽ có góc chết, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy mình sai, cũng không cảm thấy mình đã sử dụng ngôn ngữ tổn thương người khác, thậm chí là giết người. Hắn còn nói với người khác là Hứa Từ mềm yếu, chính hắn có bệnh, người không bị bệnh làm sao bởi vì dăm ba câu nói liền tự sát.
Lời nói như vậy khơi dậy sự tức giận của công chúng, vì thế lại là một làn sóng lăng mạ khác cuộn trào lên, chẳng qua bây giờ đối tượng bị chà đạp trở thành hắn.
Hạng Hựu Dịch nghe hắn khóc lóc kể lể, mặt không biểu tình.
Một số người có thể thông cảm, lại có một số người không xứng được thương hại.
Hắn không muốn nghe nữa, lấy lời khai xong liền rời đi.
Từ cục cảnh sát đi ra, Hạng Hựu Dịch ngồi vào trong xe, hắn mở đèn trần trên xe ra, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Từ.
Ở dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, ngũ quan xinh đẹp của Hứa Từ dường như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt. Gương mặt trong sáng, lông tơ tinh tế trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, chóp mũi hơi hơi hếch lên, bờ môi mỏng màu hồng nhạt. Anh vươn tay về phía Hạng Hựu Dịch, cườ hỏi: "Nhìn anh mãi làm gì, muốn hôn anh sao?”
Hạng Hựu Dịch nắn lòng bàn tay tay Hứa Từ, như là nhéo một khối băng, hắn run lập cập. Hiện thực đánh hắn xuống đáy cốc, xúc cảm lạnh lẽo này nói cho hắn biết Hứa Từ đã chết.
Từ sau khi Hứa Từ trở lại bên người hắn, Hạng Hựu Dịch vẫn luôn cố tình lảng tránh vấn đề này, nhưng giờ phút này, lan đến gần hắn, lần nữa lại hiện hữu trước mặt hắn, rất khó để quên đi.
Hắn nắm chặt mảng lạnh băng kia, trong lòng tràn đầy áp lực, hắn hỏi: “Tiểu Từ, vì sao lại muốn tự sát?”
Tiềm thức của Hứa Từ co lại, choáng váng muốn rút tay ra lại bị Hạng Hựu Dịch hung hăng túm chặt, hắn nói: “Anh không phải người mềm yếu như vậy, hơn nữa dì nói anh thử thuốc mới, loại thuốc này có tác dụng với thân thể anh, ngươi đang chậm rãi khôi phục, anh……”
Hứa Từ ngắt lời hắn, anh nhìn Hạng Hựu Dịch nhẹ giọng nói với hắn: “Tất cả đều là giả. Loại thuốc này vô dụng, sau khi anh sử dụng vẫn không tốt lên. Anh không muốn làm mẹ lo lắng nên nói với bà anh không đau, nhưng thật ra mỗi ngày anh đều đau đến muốn chết, toàn thân đều đau.
Những người trên mạng mắng anh anh đều không thèm để ý, nhưng bọn họ gọi điện cho mẹ, ngày qua ngày quấy rầy khiến mẹ anh ngày nào cũng khóc. Thật ra anh không kiên cường tí nào, trước kia còn có em che chở anh, mà lúc ấy không ai giúp anh nên anh không biết phải làm cái gì bây giờ? Anh nghĩ nếu anh chết rồi có thể sẽ tốt hơn một chút.
Anh rất mềm yếu. Hựu Hựu, anh rất vô dụng. Có phải em thất vọng rồi hay không.”
Hứa Từ không chờ Hạng Hựu Dịch trả lời, trong lòng anh hoảng loạn tột cùng, ngẩng đầu lên nhìn hắn lại thấy Hạng Hựu Dịch đang khóc.
Anh rất ít khi nhìn thấy Hạng Hựu Dịch khóc, phần lớn thời gian Hạng luật sư đều giữ sự ổn trọng, nước mắt đối với hắn giống như không tồn tại, mấy ngày ngắn ngủn gần đây giống như đã rơi hết nước mắt đời này của hắn rồi.
Hứa Từ thật cẩn thận gọi một tiếng “Hựu Hựu”, thân thể đã bị Hạng Hựu Dịch hung hăng ôm vào trong ngực. Hạng Hựu Dịch cắn răng, mắng anh “Đồ ngốc”, hắn nghẹn ngào nói: “Lẽ ra anh nên nói với em, có bệnh lại không nói cho em biết, không nên trộm rời đi. Anh có biết em không thấy anh nữa có bao nhiêu đau khổ không. Sau khi chia tay em cho rằng anh sẽ sống rất tốt, rồi lại nghe được tin anh đã chết……
Hứa Từ, lúc ấy em đã nghĩ chờ án này xong xuôi, bắt những người này xin lỗi xong em liền đi tìm chết. Không có anh em tồn tại còn có ý nghĩa gì.”
Không có ý nghĩa, đã không có tình yêu tất cả đều như đã chết.
Nhấc không nổi kính, ăn không ngon, phần lớn thời gian đều nghĩ đến đối phương. Nghĩ anh đang làm cái gì, anh đang sống như thế nào, rời khỏi em có phải rất vui vẻ hay không, tìm được người mình thích rồi sao?
Tới tới lui lui chính là những suy nghĩ này, tràn ngập trong đầu. Ngay cả khi hô hấp đều thấp thỏm cẩn thận, suy nghĩ trong sự tức giận, rõ ràng là sống cùng hắn dưới bầu trời này, rõ ràng là ở một nơi quen thuộc, lại vì sao chưa một lần gặp mặt.
Sau lại mới biết được, anh đã chết.
Lừa mình trộm chết đi.
Loại đau lòng này không thể dùng lời nói hình dung được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT