Món tiếp theo được giới thiệu là sâu bay giống châu chấu, tất cả chúng đã được bỏ cánh bỏ đầu và rửa sạch sẽ. Hiển nhiên, những con sâu kiểu này bị khán giả ghét nhất, rất nhiều người thể hiện ý chí quyết tâm không ăn là không ăn.

Nhưng những điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới Nguyễn Đường, anh biết quá trình biến đổi của các khán giả khi đứng trước đồ ăn ngon, tin rằng chút nữa đồ ăn làm xong thì mọi người sẽ bị hương vị siêu cấp vô địch chinh phục.

Anh đặt chảo lên bếp làm nóng rồi quét một lớp dầu mỏng, cho sâu bay vào chiên từ từ đến khi vàng ruộm thì cho hành, tỏi băm đã được tưới dầu sôi vào, ngoài ra anh thêm cả một số loại gia vị như nước tương, hạt tiêu, sa tế, sâu chiên vàng nay dậy lên một thứ mùi cay cay hấp dẫn.

[Hoa hoa hỗn loạn: Á... Thơm... Đừng có mà quyến rũ tôi!"

[Phong cảnh nơi quê cũ: Ờ thì, nhắm mắt ăn vẫn được, cũng khá ngon, giống thịt gà chiên, ổn áp phết.]

[ID30145859: Lầu trên đừng có viết quảng cáo pha ke để lừa tôi! Tôi không bị lừa đâu!]

[Lê Nguyệt: Rặt một đám nhát gan, rõ ràng món này quá ngon, vừa thơm vừa giòn.]

Một đĩa châu chấu chiên vàng rụm kết hợp với hành tỏi thơm sẵn, xốp giòn ngon miệng cùng với gia vị đi kèm làm bật lên cái ngon của món ăn. Tận sâu trong cơ thể côn trùng là chất thịt mềm mại khá giống thịt gà, ớt cay thấm vào đều nên ăn cực đã miệng, càng ăn càng khoái, hận không thể ăn hết chỗ đồ ăn có trên bàn.

Y hệt như những gì Nguyễn Đường nghĩ, khán giả không thể chống lại hương thơm hấp dẫn từ món ăn tỏa ra, ai nấy đều ôm theo tư tưởng chỉ thử tí thôi xong cuối cùng bị hấp dẫn không dứt ra nổi,

Món cuối cùng được bưng lên là ba loại trứng sâu, loại đầu tiên màu trắng sữa với phần đầu màu đen to bằng hạt đậu, giống trứng kiến nhưng đây là trứng của loại giống rươi. Quả thứ hai đầu nhọn màu vàng nhạt khá giống nhộng ong, đây là trứng sâu bay. Loại cuối cùng to như ngón cái của một người đàn ông trưởng thành với vỏ ngoài nâu đậm, cũng rất giống nhộng, ấp ra là loại sâu có giáp xác cứng.

Trứng rươi sơ chế rất dễ, chỉ việc rửa sạch rồi cho vào đun với nước sôi, sau đó chế sốt ăn kèm bằng ngô ngọt, dưa chuột cộng với cà rốt xắt nhỏ, nước tương, dấm, đường hạt tiêu và các loại gia vị khác là được.

Vàng, đỏ, xanh, trắng, bốn loại màu sắc kết hợp với nhau tạo nên sắc thái hòa hợp vui mắt, đặc biệt là sốt ăn kèm với hương vị chua ngọt kích thích vị giác. Dùng thìa xúc một quả trứng đi cùng đồ ăn kèm, cắn nhẹ một cái là hương thơm túa ra, dưa chuột cà rốt giòn sần sật, ngô ngọt thơm mùi sữa, tất cả cùng bắt tay với nước tương để khiêu vũ trong miệng người thưởng thức, cực kỳ thỏa mãn. Cách thức nấu ăn đơn giản nhưng lại tạo ra hương vị tuyệt vời không thể tưởng được.

Về phần trứng sâu bay thì chiên vàng lên rồi kết hợp với hạt tiêu và muối cũng cho ra một món ăn không tệ.

Độ chấp nhận với các món ăn làm từ trứng này của khán giả cao hơn nhiều, chẳng mấy chốc mọi người đã há to miệng vùi đầu ăn.

Loại thứ ba bởi vì màu đậm và to hơn nhiều hai loại trước nên khán giả vẫn khá e ngại.

Nhưng điều không ngờ nhất là loại này sau khi chiên lên lại mặn mặn ở ngoài, bên trong rất mềm,vỏ giòn nên cắn nhẹ một cái thôi là chạm được lớp ruột mềm như đậu phụ, cắn nhẹ thêm cái nữa là nhân bên trong sẽ không chịu được áp lực nổ tung ra, vị ngon tràn đầy miệng, chấm thêm tí dấm thì không khác gì thịt cua, còn ngon hơn cả hai loại trước.

[Bánh bao nghiêng nước nghiêng thành: Nếu streamer không bảo tôi đây là gì mà mang thành phẩm lên là tôi đã ăn được nguyên một nồi rồi đấy.]

[Ôm cây ôm không nổi: Giờ tôi có thể ăn nguyên một nồi luôn được đấy! Tôi! Một kẻ tham ăn! Không có nguyên tắc! Không có lương tâm!]

[Khỉ chơi trăng: Ái chà chà, không ngờ trứng sâu lại ngon như thế này.]

[A Niếp mỏng manh: Tuy tôi sợ sâu nhưng đây chỉ là dữ liệu giả lập thôi mà, ăn cũng chả bị gì nên cứ thả mồm thôi.]

Cân nhắc đến khả năng sẽ có khán giả không thể chấp nhận trùng tộc nên Nguyễn Đường đã làm sẵn vài món rau trộn, tiện đó để các chiến sĩ bớt ngấy luôn, các khán giả không ăn được sâu chỉ có thể nhai rau rào rạo trong miệng vừa hít hương thơm từ thịt cho đã mũi.

Đã là sâu xin đừng thơm như thế!

Gì thì gì bọn họ cũng không muốn ăn!

Nhưng có phần nhiều khán giả không dối lòng, chẳng mấy chốc họ đã quên đi những chống đối ban sơ để vùi đầu vào càn quét.

Nhân vật chính của tiệc mừng hôm nay là quân đế quốc và tộc Rutte đã có kinh nghiệm ăn sâu từ lâu nên độ chấp nhận cao vô cùng, không chỉ ăn siêu nhanh mà thậm chí còn có xu hướng cướp của nhau. Những con côn trùng sau khi trải qua bàn tay ma thuật của Nguyễn Đường ngon hơn gấp nhiều nhiều lần sâu nướng cơ bản và đồ đóng hộp. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cắn xé nuốt thịt lũ giày xéo đất nước họ vào bụng thôi là đã quá thỏa mãn rồi. Vừa báo thù, vừa ngon miệng, hoàn mỹ không chê nổi.

Cuối cùng Nguyễn Đường còn sợ các chiến sĩ ăn khô miệng nên đã làm một nồi canh trứng cà chua, nấu bằng nồi chuyên dụng siêu to khổng lồ nên mỗi người được một bát bự chảng. Tuy sâu dùng cho tiệc mừng rất nhiều nhưng ăn nhiều cũng chán nên cần phải có món gì đó chua chua để điều hòa.

Bởi nấu những món này không khó nên các công đoạn tiếp theo Nguyễn Đường đều để người máy trí năng làm, còn anh bị Hạ Vân Sâm kéo lại ngồi vào bàn ăn cơm.

"Ố ồ, xin chào kẹo ngọt đáng yêu của tôi. Tôi ăn nhiều rồi mà vẫn thấy đồ cậu làm là ngon nhất~ Lần này đến rồi thì đừng về nữa nhé? Tôi cho cậu đất, cho cả tước phong." Gilbert vừa nhai trứng chiên giòn rụm vừa nỗ lực đào móng nhà, hơn nữa còn bởi vì mải ăn mà không thèm đưa ra cái ôm hắn yêu thích nữa.

Tuy Nguyễn Đường cũng không ham hố gì cái ôm đó.

"Cảm ơn ý tốt của các hạ, nhưng tôi vẫn muốn sống và làm việc tại đế quốc hơn." Lần nào Nguyễn Đường cũng cực kỳ bối rối khi phải đối mặt với sự nhiệt tình thái quá của vị thủ lĩnh này, anh không thể làm gì khác hơn là từ chối một cách khéo léo.

"Haiz, thế thì tiếc quá, trái tim tôi hiện giờ như tuyết bay tháng sáu, cực kỳ lạnh giá." Gilbert thở mạnh một cái thể hiện như mình tiếc lắm, sau đó hắn nhìn Hạ Vân Sâm: "Ôi Hạ, người anh em tốt của tôi, anh đúng thật là chiến sĩ mạnh nhất tôi từng gặp, anh có muốn ở lại không? Có đất phong, tước hiệu và có rất nhiều mỹ nữ."

Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Đương nhiên, nếu anh thích các chiến sĩ Rutte cũng được... Cơ mà trừ tôi."

"..." Hạ Vân Sâm từ chối cực kỳ kiên quyết, "Không được, cảm ơn."

Gilbert lại thể hiện niềm tiếc nuối vô hạn, tiếc thế ăn hai nồi trứng xào cay mới phải đạo.

Đợi đến khi các chiến sĩ ăn no thì trời cũng tối đen, ngắm nhìn những khuôn mặt tươi cười của mọi người làm lòng Nguyễn Đường cũng thấy vui lây.

Chiến tranh kết thúc, họ sẽ được về nhà sớm, ai mà không vui cho được.

Mọi người bắt đầu biểu diễn văn nghệ góp vui, người thì hát người thì nhảy, ai nấy đều ngất ngây, thỉnh thoảng còn ợ hơi khiến cả một khu nháo nhào lên.

Nguyễn Đường nhìn một lát rồi nói với Hạ Vân Sâm: "No quá, chúng ta đi dạo chút nhé?"

"Được." Hạ Vân Sâm lập tức đứng dậy ra ngoài với Nguyễn Đường.

Trời về đêm nên khung cảnh rất yên tĩnh, gió lạnh phả vào mặt làm lòng người dễ chịu, ban đêm ở hành tinh Shelter là màu tím đậm, dù không có sao nhưng vẫn thấy được ánh sáng từ các hành tinh xung quanh truyền đến, một vẻ đẹp vừa hoang dã vừa kì bí.

"Anh Sâm này, có phải chẳng mấy chốc ta sẽ được về nhà đúng không?" Nguyễn Đường hỏi Hạ Vân Sâm đi bên cạnh, mới có mấy ngày mà anh đã nhớ em trai đáng yêu của anh rồi, Tiểu Vũ cũng sắp được xuất viện nên phải mau về đón thắng bé ra.

"Ngày mai về tôi sẽ phái một nhóm lính hộ tống cậu."

Nguyễn Đường kinh ngạc hỏi lại: "Anh không về cùng sao?"

Hạ Vân Sâm gật đầu, "Chắc là thêm một khoảng thời gian nữa tôi mới về được."

"Tại sao?" Nguyễn Đường dừng bước kinh ngạc hỏi lại Hạ Vân Sâm, "Còn chuyện gì cần làm ư?"

"Tôi nhận được lệnh từ quân bộ yêu cầu xuất phát tấn công khu vực của đám Varen ngay ngày mai." Lũ người giả dối nham hiểm đó xé bỏ hiệp định hỏa bình trong lúc cam go nhất, lại thêm nhiều lần cướp đoạt vật tư tiếp tế nên không thể tha thứ dễ dàng được.

"À..." Nguyễn Đường thất vọng gật đầu, Varen đánh nhau với đế quốc cả ngàn năm rồi thì chắc chắn không phải tộc dễ đối phó, "Nếu như vậy sẽ có rất nhiều người phải hi sinh đúng không"

"Không sao đâu." Thấy anh lo lắng nên Hạ Vân Sâm không nhịn được đưa tay lên xoa đầu anh, đúng như hắn nghĩ, tóc mềm và ngoan như người, "Chỉ dạy cho bọn họ một bài học thôi, bây giờ sĩ khí đại thịnh lại còn có cơ giáp kiểu mới nên tôi sẽ nhanh mang chiến thắng trở về."

"Ừ..." Nguyễn Đường cúi đầu im lặng thở một hơi thật dài, "Quá lắm thì mình thả trùng tộc ra, để chúng nó quấy rối đám Varen."

Dẫu sao đế quốc cũng có thuốc sát trùng mà, chẳng sợ đám sâu đó tấn công ngược, vừa hay có thể để đám Varen khiếp sợ trước sức mạnh trùng tộc.

"Ừ, ý hay đó." Hạ Vân Sâm nhìn Nguyễn Đường đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, môi hắn không tự chủ được cong thêm vài độ, hắn dằn lòng không đặng đưa tay ra nắm tay Nguyễn Đường, từ từ nói: "Chờ tôi về."

"Tôi, tôi biết rồi, chúc anh chiến thắng trở về." Chả hiểu sao mặt Nguyễn Đường nóng ran lên, mắt cũng không dám nhìn thẳng, không dám đối diện với đôi mắt như hồ sâu không đáy của Hạ Vân Sâm.

Anh muốn rút tay về mà Hạ Vân Sâm không chịu buông.

Hai người cứ thế tay trong tay cùng bước về phía trước, ánh sáng đêm kéo dài bóng hai người đổ về sau, dần dần chúng hòa vào nhau dưới bóng cây loang lổ, chẳng chia rõ anh, tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play