Tòa soạn đăng tin này là Dương Hành magazine, nổi tiếng với phong cách viết báo nhờ trí tưởng tượng phong phú, hoàn toàn là kiểu "chụp hình viết láo", dựa hết vào cách hành văn theo lối tự sự và phong cách tiểu thuyết mà dựng được cho mình một mảnh trời ở cái đất báo chí tinh tế này. Hầu hết mọi người đều quy nó thành tạp chí giải trí thôi, đọc cho vui, mà bản thân Dương Hành magazine cũng tự gắn cho mình cái mác "tòa soạn nổi tiếng viết toàn chuyện tào lao" thế nên người đọc chẳng ai nói gì được.

"Không cần quan tâm đến mấy người này." Hạ Vân Sâm cũng thấy tiêu đề bài đăng, hắn hơi cau mày nói, "Mười hai năm trước cậu còn chưa thành niên, sao mà tôi có thể làm chuyện như thế này được?"

Nguyễn Đường: "..."

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì kì?

Có điều Nguyễn Đường cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện này, việc quan trọng hơn bây giờ là đưa Nguyễn Vũ nhập viện để tiến hành điều trị đã, ngay từ khi bọn họ vừa đặt chân xuống đất đã bị đám phóng viên vây quanh, đến giờ này mặt Tiểu Vũ vẫn còn trắng bệch, điều đó khiến tâm trạng Nguyễn Đường u ám hơn nhiều.

"Đến rồi." Bởi hai người đã liên lạc với bệnh viện từ sớm nên nhân viên y tế vừa nhận ra là Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường thì bọn họ được đón vào ngay, viện trưởng cũng ra mặt giúp họ giải quyết thủ tục nhập viện.

"Oa, nhìn gần mới thấy Hạ thiếu đẹp trai quá đi." Lễ tân đứng ở quầy thủ tục nói nhỏ với đồng nghiệp mình như vậy.

"Nguyễn tiên sinh cũng đẹp nữa, trước đây anh ấy là ảnh đế, giờ còn là đầu bếp bốn sao, chỉ mỗi livestream thôi mà kiếm mấy trăm nghìn tiền thông dụng, là streamer hot nhất của Tấn Giang đó." Ánh mắt của một đồng nghiệp khác vẫn đuổi theo bóng của hai người đã đi.

"À mà, bồ nói coi Hạ thiếu với Nguyễn tiên sinh có phải là đang hẹn họ với nhau không? Hai người như hình với bóng, Hạ thiếu còn đặc biệt bảo vệ và nhiều lần công khai ủng hộ Nguyễn tiên sinh trên weibo. Chẳng lẽ đứa nhỏ là con riêng của họ thật hả?" Một nhân viên khác lại đến gần cùng tán chuyện.

"Nghĩ linh ta linh tinh gì vậy? Nguyễn tiên sinh mới tỉnh dậy sau tai nạn, dù có nhân tạo cũng chẳng thể ra ngay được một đứa lớn thế kia! Chắc chắn bé ấy là em ruột Nguyễn tiên sinh, bà quên cái bài đăng trên weibo rồi à?"

"Ờ ha, mà bà Thái Hân là mẹ ruột thật đó à? Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ đến mức đó nhỉ..."

Mặc những người này bàn luận xôm tụ ra sao thì Nguyễn Đường cũng đã làm xong thủ tục nhập viện cho Nguyễn Vũ rồi, bây giờ đang ôm Nguyễn Vũ đi làm kiểm tra.

"Hạ thiếu tướng, Nguyễn tiên sinh, đây chính là bác sĩ Phương, cũng là bác sĩ chuyên khoa gen giỏi nhất bệnh viện, hai người cứ yên tâm giao hết cho bác sĩ nhé." Viện trưởng giúp họ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất và bác sĩ giỏi nhất rồi sau đó rời đi, "Tôi còn có việc bận, đi trước một bước nhé."

Bác sĩ Phương đã bước sang tuổi trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị, mắt siêu sắc, nhìn rất chuyên nghiệp, bác sĩ gật nhẹ đầu với hai người coi như là chào hỏi.

"Dạ, cảm ơn viện trưởng Vương."

Sau khi tiễn viện trưởng Vương đi rồi thì bác sĩ Phương nói: "Đặt bệnh nhân lên giường bệnh đi, để tôi kiểm tra tình hình cơ thể đã, sau đó mới có thể đưa ra phương án trị liệu thích hợp được."

"Dạ, cảm ơn bác sĩ Phương nhiều." Nguyễn Đường nhẹ nhàng đặt Nguyễn Vũ nằm lên giường bệnh.

Bác sĩ Phương dùng máy móc kiểm tra cơ thể của Nguyễn Vũ một cách kĩ càng, sau đó khuôn mặt vốn đang cau có trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, "Khi trước thấy bệnh án và tình trạng cơ thể của thằng bé được gửi tới hành tinh số mười chín làm tôi nghĩ bệnh của thằng bé cực kỳ nghiêm trọng, nhưng xem tình hình hiện tại thì tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm. Những ca có tình trạng giống thế này từ nhỏ đã rất yếu, dễ gãy xương và bị thương, tỉ lệ chết trẻ lên đến tám phần mười, thằng bé có thể sống được đến giờ này quả thật là không dễ gì. Nghe nói sau khi cậu đến hành tinh số mười chín thì thường nấu đồ ăn từ nguyên liệu thiên nhiên cho em ăn đúng không?"

Nói gì thì nói, đây cũng là thủ đô, không xa xôi hẻo lánh như hành tinh số mười chín nên người người ai cũng có quang não, tự nhiên là bác sĩ Phương biết mọi chuyện trên weibo. Nguyễn Đường thuê luật sư Chu Tĩnh khởi kiện Thái Hân, đồng thời cũng đăng video bằng chứng từ buổi phỏng vấn nơi quê nhà, đồng nghĩa với việc chính thức xé ra lớp da giả tạo của Thái Hân, cũng khiến mọi người càng thêm thương hai anh em nhà họ Nguyễn, hơn nữa Chu Tĩnh cũng đã thân thỉnh tòa án chỉ cần chờ Nguyễn Đường về là có thể cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ này.

"Dạ phải, cháu cảm thấy đồ ăn từ nguyên liệu thiên nhiên bổ hơn dịch dinh dưỡng, hương vị cũng ngon hơn."

Bác sĩ Phương gật đầu, "Cũng không biết nên tính là may mắn hay không, bởi vì gen thằng bé không phát triển toàn diện khiến cơ thể kém hơn người bình thường, giống như cơ thể của người cổ địa cầu khi trước vậy, dịch dinh dưỡng chỉ đủ để duy trì sự sống chứ không có tác dụng khác, tuy nhiên thằng bé có thể hấp thu các chất dinh dưỡng có trong nguyên liệu tự nhiên, số liệu cơ thể bây giờ tốt hơn một tháng trước rất nhiều, chỉ cần điều trị hợp lý thì chẳng mấy chốc là có thể hoạt động như thường."

Nghe thế, lòng Nguyễn Đường vui như mở cờ, đối với anh mà nói thì không gì tuyệt vời hơn tin tức này. Dù xuất phát từ chính anh hay là tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ, anh cũng đã xem Nguyễn Vũ như em ruột mình để đối xử. Chờ sau khi Nguyễn Vũ xuất viện rồi anh sẽ đưa em về nhà, ngày ngày nấu đủ loại đồ ngon cho ăn, nuôi cho thật béo thật trắng, khỏe mạnh trưởng thành.

"Và, phương án trị liệu thì sẽ được chia làm ba đợt, giai đoạn đầu gồm có..." Ngay khi bác sĩ Phương đang giảng giải cho Nguyễn Đường phương pháp trị liệu thì tự nhiên bên ngoài truyền đến tiến bước chân dồn dập cùng tiếng kêu la hỗn loạn.

"Mấy người không thể vào! Đây là phòng bệnh đặc biệt! Không thể bước vào!"

"Vì cái gì mà tôi không được vào! Tôi là mẹ ruột của nó! Tôi có quyền vào xem!" Trong giọng nói cao vút của người phụ nữ còn lẫn theo cảm xúc điên cuồng, tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn càng ngày càng vang.

"Chuyện gì vậy?" Bác sĩ Phương nhăn mày đứng dậy định ra ngoài tìm nhân viên y tế thì đột nhiên cửa bị đẩy vào trong với lực rất mạnh, đẩy văng bác sĩ Phương đang không chú ý sang một bên.

"Ôi đứa con đáng thương của tôi!" Một người phụ nữ khóc lớn vọt vào trong phòng bệnh, đằng sau còn dẫn theo không ít phóng viên, chỉ là vướng bởi luật không được xâm phạm quyền riêng tư nên không vào được, nhưng camera đang gánh thì lại chĩa thẳng vào trong.

Người đàn bà kia vừa khóc vừa nhào tới bên giường bệnh, có điều đang nhào thì lại bị Hạ Vân Sâm cản lại, "Ai?!"

"Làm cái gì vậy? Buông tay ra! Đây là con trai tôi!" Bà ta cố sức tránh khỏi Hạ Vân Sâm, một lòng một dạ nhào đến bên Nguyễn Vũ, nhưng Hạ Vân Sâm cứ như một bức tường đá vậy, xô mãi không nhúc nhích.

"Thái Hân?" Nguyễn Đường nghe vậy nhíu chặt mày lại.

"Anh ơi..." Tiếng ồn lớn đến nỗi người chết cũng đội mồ dậy chứ nói chi đến Nguyễn Vũ, thằng bé sợ hết hồn hoang mang đưa mắt tìm anh trai mình.

"Không sao, không sao, anh ở đây." Nguyễn Đường bước đến ôm em trai vào lòng thật nhanh, nhẹ nhàng an ủi.

"Con ơi! Con ơi! Là mẹ đây! Mẹ ruột con đây!" Người phụ nữ kia ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Đường thì ngỡ ngàng, hai mắt bà ta sáng lên bắt đầu nhào về phía Nguyễn Đường.

Hạ Vân Sâm lại dịch chân sang bước nữa, nhốt cứng Thái Hân.

"Cậu bị làm sao đấy? Cậu..." Cả hai lần Thái Hân đều bị Hạ Vân Sâm cản lại khiến bà ta tức điên lên, giơ tay lên định đánh người, có điều vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng góc cạnh như rìu đục kia thì cứng hết cả người.

Hạ Vân Sâm là thiếu tướng của đế quốc, trừ những hành tinh xa xôi không có phương tiện liên lạc ra thì hiếm có người nào không nhận ra hắn, mấy ngày này Thái Hân luôn theo dõi thông tin qua weibo, tất nhiên là biết vị thiếu tướng luôn đứng ra giúp đỡ Nguyễn Đường này. Bàn tay vung lên rồi cứ như bị điểm huyệt, lúng ta lúng túng dừng giữa không trung.

"Thái Hân, bà muốn làm gì?" Nguyễn Đường lạnh lùng hỏi.

"Con à, mẹ đến để xin lỗi, mẹ biết mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không?" Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ giờ đây đầy nét tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, bà ta dùng ánh mắt như thể thiết tha cầu khẩn để nhìn anh.

Nguyễn Đường lạnh lùng không mềm lòng dù chỉ một chút với những lời nói của Thái Hân, người phụ nữ này vốn là người lạ với anh, hơn nữa còn thêm cả những chuyện bà ta gây ra trong suốt quãng thời gian này đã khiến thái độ đối xử với nhau chẳng thể hòa nhã được, nói gì đến chuyện tha thứ nữa.

"Con ơi, mẹ biết sai rồi! Mẹ biết sai thật rồi! Con tha thứ cho mẹ đi, mẹ quỳ xuống xin con." Thái Hân khóc lóc định quỳ xuống thì bị Hạ Vân Sâm giữ chặt lấy cẳng tay, cứng như cái kìm sắt khiến cho bà ta muốn quỳ cũng không quỳ không nổi.

"Diễn xong rồi thì cút." Hạ Vân Sâm lạnh lùng đuổi.

"Diễn cái gì chứ? Tôi không diễn! Đây là chuyện nhà tôi! Người khác không cần nhúng tay." Thái Hân giận dữ kêu la.

"Anh Sâm không phải người ngoài!" Nguyễn Đường phản bác theo bản năng, đau lòng ôm lấy Nguyễn Vũ đang run rẩy vào ngực, "Thái Hân! Mời bà ra ngoài ngay lập tức, đừng có làm lỡ dở việc trị liệu của Tiểu Vũ."

Tiểu Vũ, đúng, Tiểu Vũ... Đôi mắt Thái Hân lập tức sáng lên, nếu Nguyễn Đường để ý Nguyễn Vũ như vậy thì chỉ cần có được sự yêu thích của Nguyễn Vũ là được. Mình là mẹ ruột của Nguyễn Vũ, là người giám hộ theo luật pháp. Chỉ cần Nguyễn Vũ nhận người mẹ này thì chắc chắn Nguyễn Đường không thể làm gì khác, còn phải cấp tiền cho để mình nuôi con.

Ánh mắt bà ta bắt đầu trở nên nóng bỏng, không ngờ cái đứa con lỗ nặng này lại có công dụng tốt như thế, quả thật phải tự mình phục mình bởi khả năng dự kiến trước tương lai.

Còn về chuyện Nguyễn Vũ có thích mình hay không, bà ta không lo lắng chút nào, trước đây khi hai người họ ở với nhau, Nguyễn Vũ còn nhỏ, nhớ cũng chẳng nhớ được bao nhiêu, sau này lại còn bị nuôi luôn trong viện, quên hết sạch chuyện trước kia. Chỉ cần mình dịu dàng một chút, thì làm gì có chuyện Nguyễn Vũ không chấp nhận đúng không?

Ngay cả anh trai mười năm không gặp nó cũng ỷ lại như thế thì người mẹ nộp mười năm viện phí này hẳn phải càng thân hơn mới đúng? Lại nói, có đứa trẻ nào mà không cần mẹ?

"Tiểu Vũ à, đứa trẻ đáng thương của mẹ..." Thái Hân đổi mặt, biến thành dáng vẻ người mẹ thương con khóc tan nát cõi lòng, vừa nức nở vừa đi đến bên giường Nguyễn Vũ, "Lại đây, lại đây để mẹ ôm con, chăm sóc con..."

Nguyễn Vũ núp trong lòng Nguyễn Đường, mở to mắt nhìn bà ta, như là đang phân biệt xem đó có phải là mẹ mình hay không. Điều này càng làm Thái Hân thêm phần tự tin, thằng nhóc này không thù dai, dễ dụ cực kỳ.

Giọng nói của bà ta càng ngày càng dịu dàng, "Nào, Tiểu Vũ đừng sợ, mẹ ở ngay đây."

Mặt Nguyễn Đường càng ngày càng lạnh, anh không ngờ Thái Hân lại vô liêm sỉ đến mức mà lợi dụng cả Tiểu Vũ để bắt thóp anh, nhưng quả thật anh không có cách nào không để ý đến tâm trạng của Nguyễn Vũ, anh không thể cương quyết đuổi Thái Hân ra ngoài nên chỉ có thể nhìn phản ứng của em trai mình mà thôi.

Theo hình bóng Thái Hân tiến đến gần, cuối cùng Nguyễn Vũ cũng nhớ ra bà ta là ai, lập tức nước mắt cậu bé dâng lên tràn khóe mi.

"Mẹ, mẹ.."

Bé con nhỏ giọng kêu lên, ngay khi trong lòng Nguyễn Đường thấy nặng nề thì Nguyễn Vũ như là cực kỳ đau khổ cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu, thậm chí còn tránh khỏi lồng ngực của Nguyễn Đường, như một chú cún con không có chỗ dựa bất lực run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi rơi như mưa.

"Mẹ, đừng, đừng đánh con... Đừng đánh con mà..."

Tình hình đột nhiên thay đổi, Nguyễn Đường chỉ cảm thấy lửa giận từ trong ngực mình trào ra ngoài, anh đứng phắt dậy che Nguyễn Vũ ở sau lưng mình, gương mặt vốn ôn hòa cũng biến thành đáng sợ cực kỳ, "Cút ra ngoài!!!"

Anh thực sự không ngờ Thái Hân có thể độc ác đến mức này! Ngay cả con ruột cũng đánh!

Nguyễn Vũ nằm viện được mười năm, ở cùng Thái Hân nhiều nhất cũng có hai năm, mà lại sinh ra một nỗi ám ảnh với Thái Hân như thế, anh không dám tưởng tượng, những ngày tháng không có mình ở cạnh Nguyễn Vũ đã bị ngược đãi đến mức độ nào.

Lúc đó thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ hai tuổi mà thôi!

"Được rồi!" Rốt cục thì Hạ Vân Sâm cũng không thể nhịn được nữa, đưa tay giật một món trang sức cài ngực ở trên người Thái Hân xuông, lạnh lùng nói: "Thái nữ sĩ quả thực là tự mình biết mình, cố tình mang theo camera nhỏ lại đây, quay lại toàn bộ sự vô liên sỉ của bản thân."

"Làm cái gì thế?!" Tiếng thét chói tai của Thái Hân lần nữa đạt đến quãng tám.

Bác sĩ Phương thì tức giận gọi bảo vệ lôi bà ta ra ngoài, còn Nguyễn Đường thì không thèm nhìn bà ta, anh bận ôm Nguyễn Vũ dịu dàng động viên thằng bé, "Tiểu Vũ đừng sợ, anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em."

Anh nhẹ nhàng hôn trán Nguyễn Vũ, xoa đầu em thật dịu dàng, cuối cùng cũng coi như là dỗ được thằng bé đang từ trong nỗi sợ đi ra.

"Anh muốn kiện bà ta, chúng mình không cần mẹ nữa, để anh chăm sóc em, có được không?"

"Anh ơi..." Tay Nguyễn Vũ siết chặt vạt áo, hiển nhiên, chút cảm giác an toàn mới được xây dựng của thằng bé bị chuyện này phá tanh bành chẳng còn sót chút gì, "Em muốn anh thôi... Em chỉ nghe anh thôi, đừng đưa em cho mẹ, được không anh ơi?"

"Đương nhiên là được rồi." Nguyễn Đường ôm em trai vào lòng, quay đầu nhìn Thái Hân hét loạn lên do bị bảo vệ kéo, ánh mắt anh rất lạnh: "Hai ngày sau, hẹn gặp trên tòa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play