Hành tinh số mười chín khá là giống trái đất, nhìn xuống từ ngoài không gian thì thấy nó cũng có một màu xanh thăm thẳm, nhưng mà ở trái đất là màu xanh dương, còn ở đây lại là xanh đen. Trên phi thuyền có giới thiệu sơ lược về hành tinh số mười chín, 88% diện tích nơi đây được bao phủ bởi nước, chỗ khác đều là núi đồi, nếu không phải là một hành tinh sống được hiếm có thì chẳng ai nguyện ý đến cái chỗ hoang vu như thế này để sống.
Sau khi rời khỏi phi thuyền, Nguyễn Đường cảm nhận được ngay cái "hoang vu" của hành tinh số mười chín, đầu tiên là cảng tinh tế kém cảnh tinh tế ở thủ đô không chỉ một nửa, mà nó giống hệt như trạm xe của những thành thị hạng ba ở kiếp trước, chẳng có mấy người.
"Đi thôi, ở đây không phải lúc nào cũng có sẵn xe bay, nên tôi cho người tới đây đón chúng ta." Hạ Vân Sâm vừa nói với Nguyễn Đường, vừa nắm tay anh hết sức tự nhiên.
Nguyễn Đường hơi bất ngờ, nhìn cảng tinh tế gần như là không một bóng người, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
"Trọng lực ở đây khá khác với thủ đô, tôi nắm tay cậu cho cậu quen một chút." Hạ Vân Sâm giải thích.
Nguyễn Đường còn chưa rõ ràng lắm, đợi đến lúc rời khỏi đại sảnh mới thấy lời giải thích của Hạ Vân Sâm là đúng. Trọng lực của hành tinh này hơi lớn, tố chất thân thể của anh vốn không được tốt, nên cảm nhận vô cùng rõ, thậm chí bước đi còn khó khăn. Phải dựa vào Hạ Vân Sâm anh mới có thể từ từ bước ra ngoài. May mà cơ thể này của anh dù không khỏe như Hạ Vân Sâm nhưng vẫn coi như là được cải tạo qua, chẳng mấy chốc là anh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Rời khỏi cảng là đã thấy một chiếc xe bay màu xám chờ sẵn, một người đàn ông trung niên cường tráng vẫy tay với Hạ Vân Sâm, tuy mặc thường phục nhưng từ khí chất cương trực và dáng đứng thẳng kiên cường là có thể kết luận rằng người này xuất thân quân đội.
"Chú Khôn." Hạ Vân Sâm đến gần chào hỏi người đàn ông trung niên, "Đây chính là Nguyễn Đường."
Vương Khôn gật đầu nhẹ, "Chào Nguyễn tiên sinh."
"Chào chú Khôn." Nguyễn Đường không biết nên xưng hô thế nào nên đành học theo Hạ Vân Sâm.
"Mời lên xe."
Ba người lần lượt ngồi vào trong, xe này kém không chỉ một chút so với xe của Hạ Vân Sâm ở thủ đô, không gian chật chội, tuy bay được, mà siêu chậm, về cơ bản thì không khác gì xe hơi giá rẻ ở kiếp trước.
"Nơi ở đã được chuẩn bị, tin tức chúng tôi cũng đã điều tra được khá nhiều." Vương Khôn và Trương Bằng là lính trinh sát dưới tay Hạ Vĩ Diệp, tuy bởi lí do sức khỏe không cho phép mà giải ngũ, cơ mà chuyên môn thì vẫn ở đó, người đi thăm dò thông tin thích hợp nhất không ai khác chính là bọn họ. Cùng ngày Ngụy Trác tung video, hai người họ cũng đã xuất phát, tuy chỉ đến sớm hơn nhóm Hạ Vân Sâm một ngày nhưng họ đã hỏi đo được không ít chuyện, ở đây, chỉ cần chịu dùng tiền thì căn bản sẽ không có bí mật nào không được bật mí.
Vương Khôn tìm được nhà cũ của Nguyễn Đường, nhưng nhà mà cha Nguyễn Đường để lại đã bị Thái Hân bán đi từ lâu, giờ đã thành nhà của người khác, vừa hay chủ nhà mới chính là hàng xóm cũ của họ.Bắt đầu từ mười năm trước, khi mà Nguyễn Đường bắt đầu làm việc ở thủ đổ, Thái Hân chuyển luôn chỗ ở, muốn phân rõ giới hạn với "mấy con quỷ nghèo", mà trước đó, bọn họ đã ở đây mười mấy năm, hàng xóm khi xưa hầu hết vẫn còn. Vương Khôn hỏi từng nhà thì phát hiện ra Thái Hân cũng tương đối có tiếng, hầu như nhà nào cũng biết, tất nhiên, chẳng phải tiếng tốt gì.
Video được gửi cho Hạ Vân Sâm, hắn bèn ngồi xem cùng Nguyễn Đường ở ghế sau.
Trong clip, vài hàng xóm vẫn có kí ức khá sâu sắc với gia đình nhà họ Nguyễn, mà giọng nói thì hết sức coi thường Thái Hân, vừa nghe thấy Vương Khôn hỏi người phụ nữa kia, hàng xóm lập tức thay đổi thái độ: "Ông là gì với cô ta?"
Vương Khôn nói: "Tôi không là gì với cô ta cả, tôi là bạn của con Thái Hân, Nguyễn Đường ấy."
"Ồ." Hàng xóm đánh giá từ trên xuống dưới Vương Khôn, thấy chính trực không có vẻ gì là xấu xa, mới nói, "Sao, con mụ họ Thái lại làm ra chuyện tốt đẹp gì à?"
Chuyện nhà họ Nguyễn trong miệng mấy người hàng xóm và trong miệng Thái Hân là hoàn toàn khác biệt.
"Nhà họ Nguyễn ở đây rất là nổi danh, náo loạn lắm." Hàng xóm cười nhạo, "Vốn là hàng xóm mười năm, mọi người sống với nhau cũng không tệ, đến khi con mụ họ Thái đến, chỉ thấy cãi nhau suốt ngày, hai ông bà già đều bị tức chết, chú nói xem chuyện này là như nào?"
Năm đó khi cha Nguyễn Đường là Nguyễn Lương còn tại thế, thể chất không tốt mà cũng không có thiên phủ ở phương diện tinh thần lực, bèn đi học nghề, học được hai món điêu khắc và thủ công, lúc trẻ đẹp trai lại làm được việc, nên cũng khá được khách hàng yêu thích, thường thường có mấy đơn hàng giá cao, cũng coi như là thu nhập khá, hai ông bà nhà họ Nguyễn cũng thấy kiêu ngạo, thấy người là khoe, có thể gọi là thanh niên tuấn kiệt.
Điều kiện tốt lại còn độc thân, mọi người cũng nhiệt tình giới thiệu đối tượng, cơ mà ai anh ta cũng không vừa mắt. Sau đó không biết mang từ đâu về một người phụ nữ rất đẹp, chính là Thái Hân, Nguyễn Lương vừa gặp đã yêu Thái Hân, kết hôn với bà ta mặc những lời đàm tiếu của mọi người.
Nếu gạo đã nấu thành cơm thì người khác cũng không tiện nói gì nữa, nhiều lắm thì âm thầm trò chuyện hai câu, rằng là Thái Hân này không rõ lai lịch, tính cách thì như công chúa, đến nơi này không chắc là do gây lỗi gì đó. Thế nhưng Nguyễn Lương che chở bà ta rất nhiều, chỉ cần nghe thấy có tiếng gió là nổi trận lôi đình muốn đi gây sự với người khác, chẳng mấy chốc mà đã đắc tội với hầu hết người ở đây.
Mà dù là thế, cuộc sống hôn nhân của hai người cũng chẳng có bao nhiêu hạnh phúc.
"Cái mụ đàn bà họ Thái kia cơ bản chẳng phải thứ gì tốt, ngày nào cũng ăn mặc diêm dúa, lộ chỗ này lộ chỗ kia, chẳng làm gì chỉ biết suốt ngày đòi tiền, lão Nguyễn vừa đi là mụ ta chạy ra ngoài, không biết đi đâu mà đến đêm mới về. Sau đó có bầu cũng chẳng yên ổn, có thai mà chạy linh tinh, thiếu chút nữa là sảy, A Lương nói một tí thì đập đồ."
Tuy bề ngoài là một gia đình hạnh phúc, Nguyễn Lương còn nhiều lần nhấn mạnh bản thân rất văn minh, rất yên tâm với vợ mình, cũng ủng hộ Thái Hận ra ngoài hằng ngày, nhưng khi đóng cửa lại, bọn họ vẫn nhớ tiếng cãi vã cùng đập đồ đạc.
"Vợ thì ăn mặc hở hang, ra ngoài cả ngày, về chỉ có ngủ, người nào mà không thầm nghi trong lòng?" Một hàng xóm nam khác lên tiếng, mặt khinh bỉ, "Cái lúc đó, chúng tôi đều cảm thấy A Lương bị mụ đàn bà này... cắm sừng. Cơ mà đứa trẻ sinh ra rồi nên chúng tôi không tiện nói thêm gì, nói ra thì còn khổ đứa bé hơn, có cái người mẹ kiểu đấy."
Sau khi sinh con, Nguyễn Lương không cho Thái Hân ra ngoài nữa, đi phát là đi cả ngày, phải ở nhà để mà chăm con.
Con thì bé như thế, sao rời mắt cho được? Bố thì ra ngoài làm việc, Thái Hân cũng đi mất, đứa trẻ xảy ra chuyện gì thì sao bây giờ.
Hẳn là Thái Hân cũng nảy sinh tình mẫu tử nên có một khoảng thời gian yên tĩnh, nhưng mà cảm thấy chán rất nhanh, bắt đầu tìm người đến nhà đánh bài. Không thèm chăm con, để thằng nhỏ tự sinh tự diệt.
"Tiểu Nguyễn ba, bốn tuổi là có thể đi, mẹ thằng bé không thèm quan tân nữa, để kệ cho tìm đồ ăn. Ai biết con mụ họ Thái vô nhân tính đến mức đấy, bắt một thằng bé bốn, năm tuổi nấu cơm, làm việc nhà! Cơm như thế cũng nuốt trôi được hay sao!"1
"Cũng may thằng bé hiểu chuyện, không bị nuôi thành vặn vẹo, lớn rồi biết đi kiếm việc, sau cùng cũng coi như là thoát khỏi con đỉa hút máu ấy."
Hàng xóm chà chà hai tiếng, khá là cảm khái, "Đáng tiếc, ba mẹ thằng bé lại sinh thêm đứa nữa, mới mấy tháng đã phát hiện ra là có bệnh, cơ bản là ở trong viện suốt, bằng không thằng nhỏ cũng phải hầu hạ mẹ nó."
"Sau khi chồng Thái Hân qua đời, bà ta vẫn một mình nuôi hai đứa trẻ, có như thế thật à?" Giọng của Vương Khôn vang lên.
"Ha ha ha, làm gì có chuyện đó? Lúc chồng Thái Hân còn tại thế đã không làm thì sau khi chồng mất thì cũng làm gì có chuyện, sao mụ đó nuôi con được?" Như là nghe được một câu chuyện rất buồn cười, mọi người thay nhau cười to, "Lúc A Lương mất Tiểu Nguyễn đã hơn hai mươi, đứa nhỏ thì mới ra đời. Thằng lớn mười mấy tuổi đã theo A Lương học nghề, sau khi A Lương mất thì địu theo em đi làm, không dám để mẹ trông em."
"Mụ Thái thì suốt ngày đánh bài, hoặc là đi spa, căn bản là không thèm quan tâm hai anh em, cũng không dành tiền cho con đi học, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, lão Nguyễn còn thì hút máu lão Nguyễn, lão Nguyễn biến mất thì hút máu con trai. Tiểu Nguyễn đi học được đều là nhờ học bổng, nhưng mà như thế còn không được, Thái Hân trộm tiền của thằng bé, không có tiền thì khóc lóc om sòm tới tận trường gây sự, làm cho một đứa trẻ đang trên đà phát triển tụt dốc không phanh phải bỏ học đi làm."1
Hàng xóm lắc đầu, "Quả thực là nghiệp chướng."
"Thế Thái Hân thì sao?"
"Mụ đàn bà kia ngoài chơi ra thì có làm gì được nữa đâu? Cả ngày không ở nhà, căn bản cũng không chăm con, nếu không phải con cả cố gắng làm việc thì thằng bé đã chết lâu rồi. Nhưng mà thằng nhỏ cũng tội, bệnh tật liên miên, ba ngày thì hai ngày nằm viện, sau đó không thấy hai đứa nữa, Tiểu Nguyễn ra ngoài làm thuê, mỗi tháng đều gửi tiền về, chắc là ăn nên làm ra, chẳng bao lâu sau, mụ họ Thái bán nhà, chuyển tới khu nội thành mới." Hàng xóm chỉ đỉnh núi phía xa, "Ngay đối diện núi kia kìa, là khu nhà giàu ở chỗ tôi, hẳn là ngày ngày không phải lo lắng gì, mà thằng nhỏ vẫn chưa ra khỏi viện, cứ nằm trong đó suốt."
"Cảm ơn." Video đến đây là kết thúc.
Căn cứ vào thông tin có trong video, Thái Hân không phải là một người mẹ xứng chức, bà ta chỉ thích hưởng thụ, không quan tâm con cái. Bằng vào tiền Nguyễn Đường khổ cực đóng phim, bà ta ăn chơi nhảy múa sung sướng, đã sớm gia nhập hàng ngũ người giàu ở đây.
Xe dừng lại ở một dãy nhà rất nhanh, đây chính là khu nhà giàu mà hàng xóm đề cập đến, thoạt nhìn tốt hơn nhiều, tuy không so được với ở thủ đô, mà cũng coi như là sạch sẽ, giống khu biệt thử ở thành thị cấp ba kiếp trước, chỉ có điều xanh hóa hơi kém.
"Đây là chỗ Thái Hân ở, nhưng mấy ngày trước đã bán mất." Vương Khôn giới thiệu, "Ở bên đây bà ta cũng khá có tiếng, nhưng mà là..."
Chú Vương nhìn qua khó có thể mở miệng, do dự một chút mới tiếp tục nói: "...Gái điếm."
"Trước khi đi còn cố tình thể hiện, bảo là muốn tới thủ đô hưởng phúc cùng con cả."
Lộ phí mà Thái Hân bán thảm bảo mượn thực chất là tiền nhà sau khi bán. Ngay cả nhà cũng bán, hẳn là thực sự quyết định hút chặt Nguyễn Đường, bằng không cũng không nói là hưởng phúc cùng con.
Mụ đàn bà không có tí xấu hổ nào như thế, đây là lần đầu tiên họ gặp...
Vương Khôn chọn một căn sạch sẽ nhất trong khu nhà cho thuê, để Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường tạm thời ở đây. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể thấy núi đen dài liên miên cùng dòng sông uốn lượn. Hầu hết kiến trúc ở hành tinh số mười chín đều được xây trên núi, thực sự thì hành tinh này nhiều nước quá, dễ xuất hiện thủy triều hoặc lũ, nghe đâu trong nước còn có nhiều sinh vật nguy hiểm, nên con người chỉ có thể sống trên địa hình cao.
"Chú Khôn, chú có biết Nguyễn Vũ ở đâu không?" Sau khi xếp hành lí vào phòng, Nguyễn Đường đã không kịp đợi hỏi.
"Đã có thông tin, thằng bé vẫn đang ở bệnh viện cũ, nhưng không cho người lạ tới thăm. Trương Hằng luôn ở đó canh chừng, cậu có thể yên tâm, chút nữa chúng tôi sẽ tới bên hỗ trợ công dân làm chứng minh thân nhân, có phần chứng minh này thì bệnh viện sẽ không ngăn chúng ta nữa."
Nguyễn Đường lập tức gật đầu, "Được, chúng ta mau đi thôi."
Ba người xuất phát đi tới văn phòng hỗ trợ, đương nhiên nơi đây không sánh được với các tòa nhà cao tầng của đế quốc, chỉ lớn hơn mấy nhà ba tầng một chút, chim sẻ tuy nhỏ nhưng được cái đầy đủ. Nguyễn Đường và Nguyễn Vũ vốn là anh em ruột, có Hạ Vân Sâm đi cùng nên chứng minh thân nhân được làm ra rất nhanh.
Ba người cầm chứng minh chạy ngay tới bệnh viện. Vừa mới vào bọn họ đã nghe thấy một tiếng quát rất phẫn nộ.
"Còn không liên lạc được với người nhà Nguyễn Vũ? Bây giờ tình huống bệnh nhân đang nguy kịch, không thể kéo dài thêm được nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT